RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Lâm Vạn Quân không biết làm như vậy là đúng hay sai, có lẽ nếu người nhà họ Cao biết rõ, có thể nói Lâm Vạn Quân ông ta ăn cây táo, rào cây sung.

Nhưng vì cậu chủ Phong của ông ta, cho dù Lâm Vạn Quân bị người ta đâm cột sống, cũng sẽ không tiếc.

"Bên Thành Bắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?" Cao Phong trầm giọng hỏi.

Nếu muốn đi giải quyết chuyện này, Cao Phong chắc chắn phải tìm hiểu trước đã, rồi quyết định phương pháp ứng phó.

"Chuyện là như thế này cậu chủ Phong, bởi vì chuyện tiền lương của công nhân, chuyện này càng lúc càng ầm ĩ”

"Hiện giờ đã trực tiếp đình công, nghỉ làm, tình thế rất nghiêm trọng” Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.

"Có ý gì? Tiền lương sao?”

Cao Phong hơi nghi ngờ, nhìn quanh cả thành phố Hà Nội này xem, công trường khu quy hoạch Thành Bắc, tiền lương tuyệt đối là cao nhất, Cao Phong có tự tin này.

Anh đã từng nói với Lâm Vạn Quân, công nhân là người vất vả nhất, cũng là người đặt nền móng cho nơi này.

Không có từng viên gạch mảnh ngói công nhân xây lên, lấy đâu ra nhà cao tầng?

Phải biết rằng những tòa nhà cao chót vót trên đất bằng, đều do công nhân tầng lớp thấp nhất kiến tạo lên.

Cho nên tiền lương mà Cao Phong cho công nhân ở khu quy hoạch Thành Bắc, là gấp hai đội kiến trúc khác, phúc lợi đãi ngộ cũng rất tốt.

Bao ăn bao ở, chuyện này đều không nói chơi.

Dù thế nào Cao Phong cũng không ngờ tới, sẽ xảy ra sự cố về chuyện này.

Gần đây tôi bận rộn xử lý chuyện tập đoàn Vũ Vương, không có đến khu quy hoạch Thành Bắc, nhưng tôi nghe nói bên đó xảy ra rất nhiều chuyện.”

"Sau đó tôi hỏi người phụ trách bên đó, người phụ trách bên đó nói rất mơ hồ, nói không rõ là có chuyện gì.”

"Nhưng tôi cảm thấy có chút không đúng lắm, một người nói dối, không có khả năng tất cả mọi người nói dối.” Lâm Vạn Quân nói rõ ràng với Cao Phong.

Cao Phong im lặng một lát, sau đó gật đầu.

"Công nhân không có khả năng có vấn đề, đều phải ra ngoài kiếm tiền nuôi người nhà, đâu có nhiều ý nghĩ như vậy?”

“Vấn đề, chắc chắn xuất hiện trên người người phụ trách, đến đó rồi nói” Cao Phong nói xong, lập tức nhắm mắt dưỡng thần bắt đầu nghỉ ngơi.

Lâm Vạn Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc này.

Khu quy hoạch Thành Bắc.

Khu quy hoạch Thành Bắc hiện giờ, hoàn toàn không giống với lúc trước.

Lúc trước Thành Bắc là một vùng hoang vu, nói là bụi cỏ dại sinh trưởng đều không đủ, là một vùng không người hỏi thăm.

Hoang tàn vắng vẻ, nơi hẻo lánh, chim không bay qua.

Nhưng hiện giờ thì khác, sau khi bất động sản Phong Mai mua được mảnh đất ở Thành Bắc này, bọn họ lập tức bắt đầu xây dựng.

Vô số thiết bị hiện đại hóa được đưa vào khu quy hoạch Thành Bắc, nơi này cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Từ trên không nhìn lại, cả khu quy hoạch Thành Bắc là một vùng bận rộn.

Thậm chí có nhiều chỗ đã làm móng xong, công trình được xây dựng một cách nhanh chóng.

Từ trên cao nhìn xuống, thành phố Hà Nội và khu quy hoạch Thành Bắc giống như ngăn cách một đường ranh giới.

Đường ranh giới ở phía nam là thành phố Hà Nội phồn hoa hưng thịnh.

Mà đường ranh giới phía bắc là khu quy hoạch Thành Bắc còn đang khởi công khai phá.

Trước phòng dự án của công ty bất động sản Phong Mai nằm trong khu quy hoạch.

Hàng loạt công nhân bao vây nơi này, trên gương mặt tràn ngập căm phẫn.

Đa số mọi người đều là người trung niên trên bốn mươi tuổi, đầu đội nón bảo hộ, biểu cảm trên mặt rất phẫn nộ.

"Ông chủ vô lương tâm, trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đi!”

Một người là quản đốc kêu to lên, đám công nhân khác cũng không ngừng kêu to.

Ồn ào huyện náo, đám người này không dưới mấy trăm.

Không lâu sau, một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi từ trong phòng dự án ra ngoài, nhíu mày nhìn mọi người.

"Tôi nói này các ông không đi làm việc, đến đây ồn ào cái gì?” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng rất không kiên nhẫn nói.

"Lúc trước các cậu hứa hẹn với chúng tôi, cũng không làm được, vì sao chúng tôi phải làm việc?” Một người đàn ông vạm vỡ có làn da đen kêu lên.

"Đúng thế, không làm được hứa hẹn thì đừng có mà đề ra, coi chúng tôi là kẻ ngốc à?"

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng có chút không kiên nhẫn nói: “Hứa hẹn với các ông chuyện gì, mà không làm được?”

"Hứa hẹn bao ăn bao ở cho chúng tôi, mỗi ngày đều dựa theo thực đơn nghiêm khắc, một tuần có ít nhất ba lần ăn thịt, kết quả thì sao, chúng tôi có thấy miếng nào không?”

"Được thôi, vậy không nói chuyện này nữa. Chúng tôi đều là dân lao động có trình độ thấp nên không quan tâm chuyện ăn ở, nhưng vì sao không trả chúng tôi tiền mồ hôi nước mắt?"

"Mấy người nói kỳ hạn của công trình này rất gấp, bắt chúng tôi tăng ca, chưa nói đến tiền làm thêm giờ, ngay cả tiền lương cơ bản cũng bị giảm một nửa!”

"Lúc trước đã thỏa thuận xong về tiền lương, bây giờ mấy người lại đòi giảm như thế, các cậu có còn là con người nữa không!”

Một lát sau, vô số công nhân quát to, giọng nói bay thẳng tới chân trời.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cảm thấy câm nín, nhưng vẫn gân cổ trả lời: "Số tiền lương mà chúng tôi đã đồng ý với các ông, một đồng cũng sẽ không thiếu."

"Hiện giờ ngân sách của công ty eo hẹn, đợi tiền chuyển xuống, chắc chắn chúng tôi sẽ phát lương cho các ông.”

"Cậu đã nói những lời này rất nhiều lần rồi, chúng tôi sẽ không tin tưởng cậu nữa!”

"Nguyện ý làm công việc dùng thể lực như vậy, có ai mà không đợi sống tạm qua ngày, cậu khất nợ tiền lương như thế, có còn lương tâm không?”

"Trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đây!"

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng càng thêm nhíu chặt lông mày, sau đó xoay người đi vào trong phòng dự án.

Trong phòng, trước mặt một người đàn ông trung niên đặt bốn món mặn một món canh, bên cạnh còn có một chai rượu, đang thảnh thơi ăn cơm.

"Quản lý Trần, bên ngoài lại có đám người gây sự.” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng báo cáo.

Trần Kiến Thụy nghe thấy vậy thì không hoảng hốt chút nào, ông ta uống một ngụm rượu nói: “Một đám điêu dân, nợ bọn họ chút tiền thì sao chứ?”

"Tôi chỉ sợ chuyện này ầm ĩ hơn, đến lúc đó bên công ty biết, sẽ tự mình tới đây xem tình hình!” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng hơi lo lắng nói.

Trần Kiến Thụy nghe thấy vậy thì sửng sốt, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn không ít.

"Nhanh đuổi bọn họ đi, tụ tập ở nơi này sẽ ảnh hưởng không tốt."

"Nói với bọn họ, lại kêu linh tinh, một đồng cũng đừng nghĩ lấy được!” Trần Kiến Thụy tức giận vỗ bàn.

“Vâng!” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi ra một mình, trái tim của đám công nhân lạnh hơn nửa.

"Quản lý Trần đâu? Chúng tôi muốn gặp quản lý Trần!"

"Lúc trước ông ta đến đây làm người phụ trách, đã hứa hẹn rất nhiều với chúng tôi, bây giờ thì sao đây?”

"Tất cả câm miệng cho tôi!" Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đột nhiên kêu to.

"Tôi nói cho các ông biết, quản lý Trần nói, tốt nhất là các ông nên trở về làm việc thật tốt, nếu không, một đồng cũng đừng nghĩ lấy được!”

"Các ông có ai không phục, thì cứ việc tới đây, nhìn xem các ông lợi hại, hay là bất động sản Phong Mai lợi hại!"

Nghe thấy lời người thanh niên mặc áo sơ mi trắng nói, đám công nhân lại càng phẫn nộ, rõ ràng là bất động sản Phong Mai đang chơi xấu!

Nghĩ tới tiền mồ hôi nước mắt mình làm ngày làm đêm, nhưng không cầm được trong tay, rất nhiều người đều không nhịn được nắm chặt tay lại.

"Ha ha, sao thế, còn muốn đánh tôi à?" Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cười lạnh lùng: “Tôi nói cho các ông biết, các ông đánh tôi một cái thử xem, tôi sẽ cho các ông biết, đánh tôi sẽ phải trả giá đắt cỡ nào!”

"Đến lúc đó đừng nói là tiền lương của các ông, các ông còn phải trả tiền cho tôi, biết không?”

Nghe thấy lời người thanh niên mặc áo sơ mi nói, rất nhiều người nắm chặt tay lập tức buông lỏng ra.

Đúng vậy, hiện giờ là xã hội pháp trị, bọn họ chỉ là tầng lớp cấp thấp nhất mà thôi, rất nhiều chuyện đều không thể đấu tranh.

"Cầu xin cậu, hiện giờ vợ của tôi còn đang ở bệnh viện, nếu như hôm nay không nộp tiền viện phí, sẽ bị đuổi ra ngoài mất, cầu xin cậu!”

Một người đàn ông trung niên đột nhiên hét lên đau đớn, lập tức ngã xuống đất, cả người giống như suy sụp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi