RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1653

Cho dù bị người nhà họ Cao phát hiện ra lỗ thủng này cũng không có vấn đề gì, bọn họ không lấy được con dấu gia chủ, từ đầu đến cuối không có cách nào mở ra cơ quan nơi này.

Cao Phong đi ra khỏi căn phòng chứa đồ này, ra tới trong sân, đốt một điếu thuốc một lần nữa.

“Ông nội! Cháu đã lấy được rồi! Ông có thể yên tâm!”

Cao Phong ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên một tia sáng trong suốt, nhưng trong nháy mắt lại bị anh lau chùi sạch sẽ.

Sau đó, Cao Phong nhìn kỹ sân này một lần nữa rồi đóng cửa, đi ra ngoài.

Lúc này, Cao Anh Hạo đang ở chỗ linh đường của Cao Phong.

” Ầm!”

Long Tuấn Hạo đá một cước lên người Cao Anh Hạo, đạp anh ta quỳ gục trước tấm ảnh trắng đen của Cao Phong.

“Cậu muốn làm gì vậy?” Cha của Cao Anh Hạo chỉ vào mặt Long Tuấn Hạo và hét lớn một tiếng.

“Ồn ào nhốn nháo cái gì thế?” Long Tuấn Hạo khinh thường bĩu môi: “Trước đó, cậu ta nói nếu mình thua anh Phong, cậu ta sẽ ba quỳ chín lạy trước mặt anh ấy mà, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?”

“Các người đã quên nhưng ông đây cũng không quên! Nhanh lên! Lập tức lạy ngay cho tôi!”

Long Tuấn Hạo không có một chút nể nang nào, dùng báng súng đập vào sau gáy Cao Anh Hạo và nói.

Cao Anh Hạo nơm nớp lo sợ, mặc dù trong lòng bực bội, nhưng cũng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu trước tấm hình đen trắng của Cao Phong.

Một đám người nhà họ Cao đều là có chút kinh hồn táng đảm, hoảng sợ không thôi, nhưng cũng không có ai dám nói nhảm thêm điều gì.

Dưới tình huống này, ai mở miệng thì chắc chắn súng sẽ bắn chim đầu đàn.

Ai dám đứng ra, chắc chắn họng súng của Long Tuấn Hạo sẽ nhắm ngay kẻ đó.

Cho nên đám người nhà họ Cao muốn tự bảo vệ mình, chắc chắn không có ai dám nói chuyện giúp Cao Anh Hạo.

Trong lòng Cao Anh Hạo tràn đầy bực bội, nhưng anh ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có tiếng hành ba quỳ chín lại với tấm hình đen trắng của Cao Phong.

Anh ta xây dựng linh đường này cho Cao Phong, tất nhiên bây giờ anh ta cũng phải nhận quả báo cho việc ác của mình.

“Anh họ Kình Thiên! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi!”

Cao Anh Hạo vừa quỳ lạy, trong miệng vừa khóc lóc cầu xin tha thứ, trông có vẻ vô cùng chân thành.

Trên mặt Long Tuấn Hạo không có một chút thương hại nào, cũng không có một chút không đành lòng đối với Cao Anh Hạo.

Anh ta đã từng nhìn thấy quá nhiều chuyện sống chết. Một chút thê thảm của Cao Anh Hạo lúc này cũng vẫn còn đơn giản, chưa coi là gì cả.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất nhiên đều có suy nghĩ và tâm trạng khác nhau, nhưng ai cũng giữ yên lặng mà không dám nói lời nào.

Khi Cao Phong đi tới linh đường này một lần nữa, Cao Anh Hạo mới vừa hoàn thành ba quỳ chín lạy,còn đang tê liệt ngồi dưới đất, chưa kịp đứng dậy.

Còn những người khác, toàn bộ đều không một ai dám rời đi, vẫn luôn ở nơi này chờ Cao Phong quay lại.

Thấy Cao Phong tới, trong nháy mắt, rất nhiều thành viên dòng bên của nhà họ Cao, đều trở nên trắng bệch.

Bây giờ, Cao Phong đã từ phòng ông cụ Cao đi ra, chắc hẳn anh đã lấy được câu trả lời mà mình muốn!

Một khi Cao Phong biết được câu trả lời thì kết quả như thế nào sẽ chờ đợi họ?

Bọn họ không dám tưởng tượng, chỉ có thể hồi hộp chờ đợi kết quả.

Hai tay Cao Phong để ở phía sau, đôi mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khó miêu tả.

“Cao Anh Hạo, con trai đời thứ ba của nhà họ Cao, đã phạm phải tội sau. Với tư cách là người chi thứ của nhà họ Cao, anh đã ám sát các thành viên trong dòng tộc.”

“Theo luật của dòng tộc nhà họ Cao, Cao Anh Hạo tội đáng chết! Ngày hôm nay, Cao Anh Hạo, anh sẽ phải chết!”

Khi Cao Phong nói ra câu này, rất nhiều người đã thở dài.

Ít nhất, tình hình vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất.

Nhưng lúc này, Cao Anh Hạo và cha mẹ của anh ta đột nhiên mở to mắt, trong lòng bọn họ tràn ngập vô số hoảng sợ.

“Cao Kình Thiên, tại sao anh có thể giết Cao Anh Hạo được!” Ba của Cao Anh Hạo căng thẳng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi