Chương 1656
Bởi vì lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù Cao Phong chỉ là một tên ăn mày đi chăng nữa, chỉ cần lúc này còn nắm giữ con dấu của gia chủ nhà họ Cao thì anh sẽ giống như một vị tướng cầm Thượng Phương bảo kiếm, sẽ không ai dám làm càn trước con dấu của gia chủ nhà họ Cao.
Đây là phép tắc của nhà họ Cao, từng người trong nhà họ Cao đều phải lấy mạng ra đảm bảo không phạm phải lỗi lầm.
Nếu như dám phạm phải dù chỉ là một lỗi nhỏ, đều sẽ bị trừng phạt!
Trong khoảnh khắc, có không dưới một nghìn người, tất cả đều quỳ gối trước Cao Phong.
Cao Anh Hạo, trưởng lão nhà họ Cao và những người ở kia, thậm chí là bao gồm cả mẹ ruột của Cao Phong và cha mẹ của Cao Anh Hạo, tất cả đều quỳ xuống buồn bã.
Trong tất cả các thành viên của gia đình nhà họ Cao, chỉ có bà cụ Cao ngồi trên xe lăn, còn lại tất cả những người khác đều đã quỳ.
Tất cả các quan khách ở thành phố Đà Nẵng đi qua đều líu lưỡi, ngạc nhiên không ngớt.
Người nhà họ Cao quỳ xuống như thế này, có biết bao nhiêu người đi qua nhìn thấy!
Sẽ có một gia chủ mới nhậm chức vào ngày hôm nay, nhà họ Cao sẽ sớm được đón gia chủ mới, một thay đổi mới.
Thậm chí là toàn bộ thành phố Đà Nẵng và rất nhiều địa phương ở Việt Nam sẽ sớm được thay đổi bởi Cao Phong!
“Thật là không có khả năng đấy, tại sao anh ta lại có được con dấu của gia chủ nhà họ Cao chứ?”
Cao Anh Hạo cho dù đã quỳ trên nền đất nhưng vẫn như cũ, anh ta thực sự không muốn chấp nhận sự thật này.
Thực ra anh ta cũng đã nhiều lần bí mật lẻn vào nhà cũ của ông cụ Cao, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, anh ta cũng phải bỏ cuộc, anh ta cũng chấp nhận sự thật rằng con dấu của gia chủ nhà họ Cao đã bị thất lạc.
Nhưng mà lúc này Cao Phong lại có được con dấu đó, điều này làm sao có thể?
Vì sao chính mình đi tìm đã lâu đều không thấy, bây giờ Cao Phong lại có thể có được?
Không chỉ có Cao Anh Hạo không tin, chi thứ nhà họ Cao cũng không một ai có thể chấp nhận được, ban đầu họ cảm thấy kinh sợ, sau rồi lại có chút ngạc nhiên xen lẫn sự hoài nghi.
Thứ đã mất hơn mười năm, một lần nữa lại được nhìn thấy, cái này quả thực có chút khó tin.
“Cậu Kình Thiên, không biết tôi có thể hay không, có thể hay không…”
Đại trưởng lão quỳ trên mặt đất, có phần ngập ngừng hỏi Cao Phong.
Cao Phong cười lạnh một tiếng, trầm giọng quát lớn: “Tôi cho ông xem, ông có gan để đụng vào con dấu của gia chủ sao?”
Đại trưởng lão im lặng trong chốc lát, con dấu của gia chủ nhà họ Cao không phải thứ mà ai muốn đều có thể chạm vào.
Nếu Cao Phong đồng ý cho ông ta xem, ông ta thật sự phải có quan hệ tốt với anh.
“Cao Kình Thiên, trong lòng anh không có ma quỷ hay sao mà không dám để cho đại trưởng lão kiểm tra?” Cha của Cao Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi, kiên trì nói.
Khóe miệng của Cao Phong hơi cong lên, nhàn nhạt cười: “Cũng được, ngày hôm nay tôi sẽ cho mấy người tâm phục khẩu phục.”
Nói xong lời này, Cao Phong chậm rãi đặt con dấu của gia chủ xuống.
Đại trưởng lão nhanh chóng đứng lên, đi tới chỗ của Cao Phong chuẩn bị nhận lấy con dấu của gia chủ.
Nhưng nghĩ thế nào, ông ta lại nhanh chóng thu tay lại, cẩn thận lấy khăn ra lau sạch sẽ lòng bàn tay, lúc này ông ta mới dám nhận lấy con dấu của gia chủ. Nhận lấy con dấu tựa như nhận được bảo vật quý hiếm.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của đại trưởng lão.
Con dấu của gia chủ nhà họ Cao là thật hay giả thì còn phải xem việc khảo nghiệm của đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cẩn thận nhận lấy con dấu của gia chủ, thời điểm chuẩn bị nhận lấy, trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng.
Không ai có thể làm giả con dấu của gia chủ, cũng không ai có đủ can đảm để làm giả.
Ai dám làm giả con dấu, người đó chắc chắn sẽ phạm phải tội chết!
Mà trọng lượng của con dấu ông ta cầm trên tay cực kỳ chính xác, nặng sáu cân sáu lượng không hơn không kém.
Đồng thời con dấu này được làm bằng chất liệu đặc biệt, xúc cảm có sự bất đồng rất lớn.
Ngay cả ngọc bích loại tốt nhất, e rằng cũng khó có thể đạt được cảm xúc ấm áp như thế này.
Lòng bàn tay của đại trưởng lão nhẹ nhàng lướt qua con dấu của gia chủ, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi!