RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1684

Cao Phong quyết định chuyện này ngay lập tức, còn về phần tiền lương thì anh không đả động đến bởi từ trước đến nay anh chưa từng bạc đãi những người đối xử chân thành với mình.

Đừng nói là hai tỷ, dù là hai trăm tỷ cũng không thành vấn đề.

“Tử Hàn không đi đâu, em không đi đâu cả.” Cao Tử Hàn chu cái miệng nhỏ, ôm gối ôm trong tay rồi nói.

“Nếu không muốn đi thì vĩnh viễn ở lại đây cũng được.”

“Em với Vũ Kiên, nếu không muốn lấy chồng thì ở lại đây bao lâu cũng được.” Cao Phong cười rồi trả lời.

“Anh Kình Thiên, nghe anh nói cứ như kiểu anh muốn bắt em và chị Vũ Kiên về làm vợ bé của anh vậy.” Cao Tử Hàn nói không kiêng nể.

Cô vừa nói xong thì sắc mặt của Kim Vũ Kiên đỏ bừng lên trong nháy mắt, còn Kim Tuyết Mai thì cười phá lên.

“E hèm…” Cao Phong khẽ hắng giọng rồi hỏi: “Thật thế à? Như vậy thì không thích hợp lắm đâu nhỉ…”

“Trời ơi, chị Tuyết Mai, chị nhìn anh ấy, nhìn anh ấy đi. Giấu đầu lòi đuôi rồi nhé.” Cao Tử Hàn hét lên một tiếng, chỉ vào Cao Phong rồi hô lên.

Ba cô gái đồng loạt cầm gối ôm trên ghế sô pha đập túi bụi vào người Cao Phong. Anh chỉ còn nước chạy trối chết rồi trốn vào trong phòng ngủ.

“Tôi còn biết làm gì đây trời? Tôi bất lực quá!” Cao Phong ngửa mặt lên trời thở dài, cuộc sống này vừa vui sướng lại vừa đau khổ.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Cao Phong kéo cửa phòng ra rồi nhìn về phía ba cô gái: “Ba người cứ đắc ý đi, đợi con gái anh chào đời rồi thì chắc chắn con bé sẽ đứng về phía anh cho mà xem.”

“Vèo vèo vèo!”

Lại là ba cái gối ôm bay tới, Cao Phong vội vàng khép cửa phòng lại rồi vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa cho sạch sẽ.

Sau đó anh đành bất lực ngồi trong phòng một mình mà nghiên cứu cái rương nhỏ.

Cũng không lâu sau, Kim Tuyết Mai đi từ bên ngoài vào, nhẹ nhàng ôm lấy Cao Phong từ phía sau bằng động tác cực kỳ dịu dàng.

“Chồng của em cực khổ rồi.”

Kim Tuyết Mai nói bằng giọng nỉ non bên tai Cao Phong, cái miệng nhỏ nhắn của cô còn khẽ chạm vào tai anh. Hơi thở ấm áp sát bên tai khiến Cao Phong cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác ấy làm lòng anh nhộn nhạo mãi không thôi.

“Không sao mà, tất cả là vì tương lai của chúng ta.” Cao Phong khẽ vuốt ve bàn tay của Kim Tuyết Mai rồi nói: “Không phải người ta đều sống như thế hả em? Ai cũng cực khổ mà.”

Kim Tuyết Mai lắc đầu rồi nói: “Không, em thì thấy anh vất vả nhiều hơn, nhiều hơn so với bất cứ người nào khác.”

Cô đã được nghe về chuyện xảy ra ở Thành phố Đà Nẵng nên bây giờ cô không biết phải an ủi Cao Phong bằng cách nào.

“Đâu có đâu. Em nhìn những người đàn ông trung tuổi ngoài kia đi, họ cũng làm việc cực nhọc để lo cho tương lai của người nhà đấy thôi. Anh cũng thế, chỉ là vai trò của anh hơi khác biệt nên những việc anh làm cũng hơi khác một chút. Nhưng anh và họ đều có chung một ý nghĩ, đó là muốn tương lai của người thân mình được tốt đẹp hơn một chút.”

Cao Phong nói bằng giọng nghiêm túc rồi khẽ hôn lên gò má của Kim Tuyết Mai.

“Anh chỉ xấu hổ một điều đó là anh chưa làm được những chuyện mà anh đã hứa với em.”

“Sau lần thất bại này thì con đường sau này của chúng ta sẽ gian nan thêm một chút. Bây giờ anh chỉ sợ Cao Anh Hạo sẽ bất chấp tất cả mà phái người tới đây trả thù.”

Trong đáy mắt Cao Phong hiện lên vẻ lo âu, hiển nhiên có thể thấy được, ở trước mặt Kim Tuyết Mai, anh không hề che giấu những suy nghĩ và lắng lo của mình.

“Không sao đâu anh, dụng binh thì thắng bại là chuyện bình thường mà. Với cả, ở đời thì làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió đâu anh. Nếu chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió thì chán lắm anh nhỉ? Cuộc sống mà, có giây phút huy hoàng thì cũng phải cam chịu thất bại, có thăng có trầm, sóng lên sóng xuống mới là cuộc sống chứ. Bất kể có chuyện gì đi chăng nữa thì Tuyết Mai cũng sẽ theo anh. À, còn có cục cưng bé nhỏ của chúng mình nữa.”

Kim Tuyết Mai vừa nói vừa nắm tay Cao Phong, nhẹ nhàng đặt tay anh lên bụng mình.

Đột nhiên trong lòng Cao Phong nảy sinh cảm giác an toàn và xúc động nghẹn ngào.

Đúng thế, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, dù gặp phải trở ngại lớn ra sao thì vì Tuyết Mai và cực cưng bé nhỏ chưa chào đời, mình cũng không được phép gục ngã.

“Em biết là anh sẽ làm được, vì anh là người đàn ông của Kim Tuyết Mai cơ mà. Cho dù có một ngày mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng thì anh cũng sẽ thừa dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.”

Cao Phong gật đầu thật mạnh rồi nói: “Tuyết Mai, có em thật tốt.”

Kim Tuyết Mai đỏ mặt, cô nhẹ nhàng ôm lấy Cao Phong.

“Về chuyện ở Hà Nội thì anh cũng không cần phải lo lắng đâu, họ sẽ bảo vệ bọn em thật tốt mà.” Kim Tuyết Mai lại nói.

Cao Phong gật đầu rồi ôm siết lấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi