Chương 1690
Nhưng bây giờ Cao Phong đối xử với ông ta không khác gì với cách mà anh đối xử với đám người Long Chí Minh, vô cùng bình đẳng, không có kiểu nhất bên trọng nhất bên khinh. Hay có thể nói là anh đã coi Vũ Hoàng Lê như người nhà của mình rồi.
Nên bây giờ thấy Cao Phong bỏ chuyện của Vũ Hoàng Minh sang một bên thì Vũ Hoàng Lê cảm thấy vô cùng kính trọng Cao Phong, là cảm giác kính trọng phát ra từ tận đáy lòng.
“Cậu Phong, cậu tìm chúng tôi có việc gì à?” Lý Anh Quân nhìn Cao Phong bằng ánh mắt nghi hoặc.
Cao Phong đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức: “Mấy tháng trước tôi có giao cho ông xử lý một người tên là Vũ Hoàng Minh, kết quả thế nào?”
Lý Anh Quân nghe thấy anh hỏi vậy thì hơi sững người, còn vẻ mặt của Trần Thiên thì tràn đầy vẻ mờ mịt. Lúc ấy Trần Thiên bị thương nặng nên phải nằm viện, cho nên anh ta mới không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mà lúc ấy Lý Anh Quân cũng không đích thân đi xử lý mà chỉ giao cho thuộc hạ của mình giải quyết.
Vũ Hoàng Lê xoa xoa lòng bàn tay, ông ta run rẩy cầm chén nước lên, chưa kịp đưa lên miệng thì đã làm nước sánh hết ra ngoài. Trong lòng ông ta cảm thấy căng thẳng và lo lắng không thôi, sự căng thẳng ấy không có một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
“Cậu Phong, không phải là cậu ta chết rồi sao?” Lý Anh Quân không hiểu tại sao mà tự nhiên Cao Phong lại hỏi chuyện này.
Vũ Hoàng Lê trợn to hai mắt, ông ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Cao Phong liếc Vũ Hoàng Lê một cái rồi hỏi: “Ông tận mắt nhìn thấy cậu ta chết rồi hay sao? Lúc đầu tôi cũng tưởng là Lương Minh Hiệp đã chết rồi đấy.”
Nghe thấy Cao Phong nói câu này thì trong lòng Lý Anh Quân lại sinh ra cảm giác thấp thỏm, bất an thêm lần nữa.
Chẳng nhẽ lần này Cao Phong gọi mình đến là để hỏi tội? Hay nói một cách chính xác hơn thì Vũ Hoàng Minh chưa bị giết?
“Cậu Phong, cậu chờ một chút để tôi gọi người đã chịu trách nhiệm xử lý chuyện này tới đây.” Lý Anh Quân nói rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Cao Phong nhìn về phía Vũ Hoàng Lê rồi hỏi: “Chủ tịch Lê, ông thấy sao?”
Nếu không gọi người đến để xác minh chuyện này thì có khi Vũ Hoàng Lê vẫn còn có thể tiếp tục ôm hy vọng. Nhưng nếu chuyện này được xác minh và Vũ Hoàng Minh thực sự đã chết thì chẳng còn hy vọng gì nữa mà chỉ còn lại hiện thực đẫm máu mà thôi.
Vũ Hoàng Lê đốt một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Gọi đi, gọi đi…”
Cao Phong gật đầu một cái rồi hất hất cằm với Lý Anh Quân.
Lý Anh Quân cũng đã nhìn ra đầu mối gì đó nhưng ông ta không nói gì cả mà chỉ nhấn số rồi gọi điện cho người đã được ông ta giao trao trách nhiệm xử lý Vũ Hoàng Minh.
Sau khi Lý Anh Quân cúp điện thoại thì vẻ yên lặng bao trùm lên cả căn phòng, ngay cả không khí cũng bị nhiễm vẻ yên lặng ấy, không ai chủ động lên tiếng cả.
Qua một lúc lâu, Lý Anh Quân không chịu được nữa nên ông ta liếc mắt nhìn Vũ Hoàng Lê một cái rồi hỏi: “Cậu Phong, ông ta và Vũ Hoàng Minh có quan hệ như thế nào với nhau thế?”
Cao Phong hơi ngừng lại một lát rồi trả lời: “Chủ tịch Lê chính là cha của Vũ Hoàng Minh.”
Nghe anh nói vậy thì Lý Anh Quân và Trần Thiên trợn to hai mắt rồi nhìn Vũ Hoàng Lê bằng ánh mắt không thể tin được.
Họ không thể ngờ rằng cha của Vũ Hoàng Minh và Cao Phong lại ngồi chung một chỗ với nhau. Mà xem ra mối quan hệ giữa hai người họ cũng khá tốt đẹp, chẳng nhẽ họ hòa giải rồi à?
Lý Anh Quân chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Anh Quân vẫn trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Lê một lúc rồi mới quay mặt ra ngoài cửa nói “mời vào”.
Chẳng mấy chốc mà bốn người mặc đồ đen đi vào trong phòng, chào hỏi đám người Cao Phong.
“Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã sắp xếp sáu người đi xử lý chuyện của Vũ Hoàng Minh cơ mà?” Lý Anh Quân khẽ nhíu mày.
“Đúng thế anh Quân, nhưng sau đó có một người bị người nhà họ Cao chặn đường giết chết, còn người kia thì cũng mất tích rồi.” Một thanh niên trong số đó vội vàng báo cáo.
Lý Anh Quân gật đầu một cái, Cao Anh Hạo nợ máu đã quá nhiều nên họ cũng quen dần rồi.
“Khoan không nói đến chuyện khác, ai là người đích thân xử lý Vũ Hoàng Minh thì bước ra đây.” Lý Anh Quân nói.
Nhưng cả bốn người đều không ai nhúc nhích.
“Như thế này là sao đây?” Lý Anh Quân khẽ cau mày.
Cao Phong ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng mà chỉ quan sát vẻ mặt của bốn người đó một cách cẩn thận. Chỉ cần họ để lộ bất kì biểu hiện khác thường nào thì cũng sẽ không thể thoát được ánh mắt của Cao Phong.
“Anh Quân, người tự tay xử lý Vũ Hoàng Minh chính là người đã bị giết chết và người đã mất tích kia.” Cậu thanh niên kia lại trả lời lần nữa.