RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1696

Cao Phong gật đầu, cẩn thận nhìn thứ không đáng chú ý trong tay.

Một món đồ nhỏ như thế này, thoạt nhìn ngay cả khi bán hai trăm đồng cũng không ai mua.

Nói không chừng ném trên mặt đất, cũng không nhất định có người sẵn lòng nhặt.

Điều này cũng làm cho trong lòng Cao Phong thương cảm, ông cụ Cao làm việc, thật sự là cẩn thận vô cùng.

“Ông cụ đã đưa cho em lúc nào?” Cao Phong lại hỏi một câu.

Cái hộp nhỏ kia, chắc là được ông cụ Cao bỏ vào từ vài năm trước?

Nếu trong đó có nguyên nhân thật sự của cái chết của ông, vậy chứng minh, thời gian để vào sẽ không lâu lắm.

Cho nên Cao Phong nghĩ, lúc ông cụ Cao đưa cái này cho Cao Tử Hàn cũng không cách đây lâu lắm?

“Mấy năm trước, thời gian chính xác em đã quên rồi, dù sao em cũng luôn mang theo bên người.” Cao Tử Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Cao Phong im lặng vài giây, sau đó trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

Chắc là sau này ông cụ Cao mới giấu cái hộp nhỏ kia đi, có điều, trước khi giấu cái hộp nhỏ đó, ông cụ Cao cũng có thể đã giao cái này cho Cao Tử Hàn.

Với ánh mắt nhìn xa của ông cụ Cao, việc sắp xếp trước vài năm cũng không làm cho Cao Phong cảm thấy ngạc nhiên.

“Lạch cạch.”

Cao Phong vuốt ve vật giống nắp chai bia một vòng, chạm vào một cái nút nhỏ, ấn một cái mở nó ra.

Hóa ra đây là do hai mảnh sắt ghép lại với nhau, khi ấn cái nút xuống, hai mảnh sắt từ từ mở ra, giữa chúng có một linh kiện tinh vi nối lại với nhau.

“Oa, đây là cái gì, vậy mà em chưa từng phát hiện ra.”

Cao Tử Hàn tò mò dò xét… Đến, mở to mắt nhìn chằm chằm.

Cao Phong không có trả lời, mà đứa mắt nhìn hình vẽ ở bên trong.

Càng nhìn càng thấy kích động.

Nếu đoán không sai, hình vẽ này, chính là mấu chốt để mở ra cái hộp nhỏ.

“Em trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, đồ này anh mượn.”

Cao Phong vội vã đứng lên, chào hỏi Cao Tử Hàn một tiếng rồi về phòng ngay.

Kim Tuyết Mai đang mang tai nghe nghe nhạc, thấy Cao Phong về vội vàng tháo tai nghe xuống.

“Tuyết Mai, anh xem cái này một chút, em nghỉ ngơi trước đi.”

Cao Phong nhẹ giọng nói, tìm cái hộp nhỏ, lại bước ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp đi lên sân thượng của biệt thự.

Mượn ánh sáng từ ngọn đèn trong sân biệt thự, tầm nhìn trên sân thượng không thành vấn đề.

Cao Phong thận cẩn thận đem cái hộp nhỏ để trên bàn, lại lấy ra cái chìa khóa nhỏ tìm được ở bàn thờ của ông cụ Cao.

Sau đó, một tay Cao Phong cầm thứ Cao Tử Hàn đưa cho, cẩn thận đối chiếu với họa tiết chín ô vuông trên cái hộp nhỏ.

“Cạch cạch, cạch cạch!”

Trên sân thượng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Cao Phong hí hoáy với họa tiết chín ô vuông.

Mặc dù quá trình phức tạp, nhưng Cao Phong cực kỳ kiên nhẫn.

Thay đổi từng chút một, dựa theo họa tiết mà thí nghiệm không ngừng.

Cuối cùng, Cao Phong cũng hoàn thành việc so sánh họa tiết của hai bên, thoạt nhìn không khác biệt chút nào.

Song, cái hộp nhỏ cũng không có động tĩnh gì.

Cao Phong cũng không sốt ruột, nghĩ đến trước kia ấn cái hộp nhỏ, liền bắt đầu vươn tay ra, thử ấn lên mặt của một đám ô vuông.

Liên tục ấn vài cái, tất cả đều đặc ruột, hoàn toàn ấn không được.

Lúc ấn đến chính giữa, hình vuông nhỏ kia, bị Cao Phong trực tiếp ấn vào.

“Cách Cách!”

Lúc này có âm thanh chưa từng vang lên trước đó, nghe rất khác lạ.

Thậm chí cả cái hộp này, đều truyền ra một trận chấn động.

Cao Phong mở to mắt, chậm rãi buông lỏng ngón tay.

Khi Cao Phong nâng ngón tay lên, hình vuông nhỏ lại từ từ nổi lên.

“Rầm rầm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi