RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1703

“Ông không cần kêu, vì bây giờ có kêu cũng không có ích gì cả!”

“Nếu hôm nay ông không cầm ly trà này cho ông cụ lớn uống thì ngay bây giờ tôi sẽ đi giết chết Cao Kình Thiên!” Cuối cùng Cao Anh Hạo không nhịn được nhíu mày nói.

“Lâm Vạn Quân, đưa nó cho tôi.” Ông cụ Cao lạnh nhạt nói.

“Ông cụ!” Lâm Vạn Quân trợn to hai mắt, ông ta phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Đưa nó cho tôi!” Đột nhiên ông cụ Cao đập mạnh một cái xuống bàn.

Cả người Lâm Vạn Quân run rẩy, sau đó ông ta cghaamj rãi bò trên mặt đất, trong tay ông ta cầm ly trà nhưng động tác trên tay lại dừng lại.

“Ông không nên nghi ngờ lời nói của tôi, nếu như nước tr5ong ly trà này bị rơi xuống thì tôi sẽ giết chết Cao Kình Thiên!”

“Nhanh cầm đưa cho ông cụ lớn đi!” Cao Anh Hạo lại bắn một phát súng xuống mặt đất, trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự điên cuồng.

“A!”

Lâm Vạn Quân cắn răng hét lên, sau đó ông ta cầm ly trà kia để vào tay ông cụ Cao.

Khóe miệng của ông cụ Cao hơi cong lên, trên mặt ông không có vẻ khẩn trương mà trái lại ông còn nở nụ cười.

Sau đó ông trực tiếp ngửa cổ rồi cầm ly trà kia lên uống hết.

“Ông nội…”Cao Phong lại cắn chặt răng, hai mắt anh đỏ bừng khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng mà anh biết, việc bây giờ anh phải làm là ghi nhớ hết những việc ác mà đám người Cao Anh Hạo đã làm vào trong đầu mình.

Những hình ảnh xảy ra vào lúc này phải in sâu vào trong đầu anh.

“Tốt lắm!” Cao bằng vỗ tay một cái, sau đó anh ta nói: “Lâm Vạn Quân, ông phải nhớ rõ là chính ông là người đã dùng trà hạo chết ông cụ lớn, chuyện này không có liên quan gì đến chúng tôi.”

“Ông là một người thông minh, nên chắc ông đã biết tiếp theo mình phải làm gì rồi đúng không…” Cao Anh Hạo cũng nói thêm môt câu, sau đó mang một đám người họ hàng xa của nhà họ Cao đi ra khỏi phòng.

Chuyện bọn họ cần làm đã làm xong, tất nhiên bây giờ bọn họ muốn trốn tránh trách nhiệm.

“Ầm!”

Cửa phòng bị đóng chặt.

“Rầm! Rầm!”

Lâm Vạn Quân không để ý đến những vết thương trên người mình, ông ta dập đầu về phía ông cụ Cao, liên tục dập đầu…

“Ông cụ, là tôi hại ông, là chính tay tôi hại ông!” Lâm Vạn Quân đập mạnh đầu minh xuống đất, trên mặt ông ta đầy nước mắt làm người ta cảm thấy chua xót.

Nhưng mà ông cụ Cao vẫn không hoảng sợ.

Hình như đối với ông thì cái chết này chỉ là một chuyện nhỏ không cần phải nhắc tới.

“Lâm Vạn Quân, cậu là người ở lâu nhất với tôi, vậy chúng ta đã bò từ chỗ chết ra bao nhiêu lần rồi?”

“Đáng lẽ tôi đã chết từ lâu rồi, nhưng có thể sống tạm bợ đến bây giờ tôi vô cùng thỏa mãn.”

“Trước khi chết, tôi có thể cho Kình Thiên một cuộc sống bình an, việc này đã khiến cho tôi rất hài lòng, cho ên ông không cần phải buồn như vậy.”

Ông cụ Cao nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ Lâm Vạn Quân dạy, trong mắt ông chứa một suy nghĩ sâu xa.

“Bây giờ tôi nói một chuyện, cậu phải nghe rõ từng chữ một và những chữ này cậu phải ghi nhớ thất sau vào trong lòng.” Ông cụ Cao nói.

“Ông cụ, ông nói đi ạ!” Lâm Vạn Quân khóc không thành tiếng, ông ta lau nước mắt của mình rồi trả lời.

“Những chiến sĩ nhà họ Cao mà tôi yêu cầu cậu huấn luyện bây giờ đã bắt đầu mạnh mẽ.”

“Trong đó có Kim Thành, Quang Minh và Quân là những người mà cậu có thể giao nhiệm vụ quan trọng, có bọn họ ở đây thì Cao Anh Hạo sẽ không sẽ không dễ dàng động vào cậu được.”

“Bất kể chuyện này có như thế nào thì tôi đều phải chết, nếu không thì bọn họ sẽ không có cách nào nắm quyền nhà họ Cao được! Mà cậu và Kình Thiên không giống nhau, nếu không phải không còn cách nào khác thì bọn họ sẽ không xử lý các cậu, bởi vì các cậu không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.”

“Nhưng mà, không có chuyện gì có thể chắc chắn được, và bọn họ không đảm bảo rằng tương lại bọn họ sẽ không động vào Kình Thiên…”

Nói đến đây thì ông cụ Cao dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu như sau này cậu phát hiện có chuyện gì không đúng thì nhất định cậu phải nghĩ cách đuổi Kình Thiên ra nhà họ Cao!”

“Chuyện này sẽ có nhóm trưởng lão hỗ trợ cho cậu, chỉ khi Kình Thiên rời khỏi nhà họ Cao thì nó mới an toàn! Cũng chỉ khi rời nhà họ Cao để rèn luyện ở bên ngoài thì nó mới lớn mạnh được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi