RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1715

Tiếng hét này còn lấn át cả tiếng xe tàu hỏa chạy.

Cao Phong hơi dừng lại nhưng anh không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía tàu hỏa.

Mọi người thấy Cao Phong dần dần biến mất trong đám người thì đều thở dài.

Cao Tử Hàn khóc rất nhiều.

“Nếu như tôi có thể giúp anh ấy được một ít thì bây giờ anh ấy không phải mệt mỏi như vậy rồi.” Kim Tuyết Mai thở dài nói.

Lần này Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn không mở miệng an ủi cô.

Bởi vì bọn họ cũng suy nghĩ giống như vậy.

Các cô muốn giúp đỡ Cao Phong, nhưng bọn họ không giúp gì dược cho anh cả.

Việc này làm cho các cô cảm thấy mình chỉ là một chiếc bình hoa để cảnh.

Sau khi Cao Phong rời đi, thì Lâm Vạn Quân phái nhiều người đến bảo vệ mấy người Kim Tuyết Mai về khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Mà Long Tuấn Hạo và đám người của khối tập đoàn Đế Phong cũng tản ra, mỗi người đi làm việc riêng của mình.

Tình hình chi nhánh của khối tập đoàn Đế Phong bây giờ thì không được tốt lắm, bọn họ vẫn đang bị chi nhánh của nhà họ Cao chèn ép.

Cho nên bon Long Chí Minh không dám lơ là, bọn họ chỉ có thể làm cho tổn thất giảm xuống mức thấp nhất mới tạm thời ổn định được công ty.

Còn đám người Long Tuấn Hạo đang duy trì sự ổn định kinh tế ở Hà Nội, đề phòng thế lực của nhà họ Cao nhảy vào đây.

Mỗi một người, đều có một nhiệm vụ riêng, bọn họ đang đợi tin tức tốt từ Cao Phong.

một tập thể không có sự đoàn kết mà bây giờ ông chủ lại không có ở đây thì công ty sẽ bị tổn thất nặng nề.

Còn một tập thể có sự đoàn kết, thì dù bây giờ không có ông chủ ở đây nhưng bọn họ vẫn làm việc chăm chỉ không dám lơ là.

Bây giờ khối tập đoàn Đế Phong và các binh sĩ của Phong Mai, ý chí của tất cả mọi người đang ghét thành một sợi dây, cùng nhau đi về phía mục tiêu mà bọn họ đã quyết định.

Đúng như cái tên Phong Mai của các binh sĩ Phong Mai, dù trời có mưa gió bão bùng thì bọn họ vẫn tiến về phía trước!

Trên tàu hỏa, Cao Phong ngồi chỗ bên cạnh cửa sổ, anh nhìn phong cảnh bên ngoài dọc theo đường xe chạy.

bây giờ anh đã đeo tấm mặt lạ kia lên một lần nữa, khuôn mặt của anh trông rất bình thường.

Vốn dĩ chỗ ngồi lúc đầu của anh là ở hành lang, nhưng mà chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ này trống nên anh tạm thiwf ngồi lên đây.

Ngồi đối diện anh là một đôi người yêu trẻ, bây giờ bọn họ đang cúi đầu xuống trước điện thoại.

Cao Phong cũng không có ý định nói chuyện với bọn họ, nhưng bây giờ trong lòng anh đang có tâm sự lại nhìn phong cảnh cây cối và những ngôi nhà lướt qua như một cơn gió.

Chuyện liên quan đến tin tức và thân phận của nhân vật lớn kia ở Nội Thành, thì Cao phong đã biết một ít thông tin qua bức thư của ông cụ Cao và lời nói của Lâm Vạn Quân.

Nhưng tình hình thay đổi quá nhanh, mấy năm nay trôi qua chắc bây giờ chỉ còn lại khung cảnh thôi.

Lúc đầu trong lá thư của ông cụ Cao có thông tin liên lạc với nhân vật lớn kia, nhưng mà Cao Phong gọi hai lần thì không thấy ai bắt máy.

Nhưng mà Cao Phong cũng không cảm thấy tiếc, không liên lạc được cũng không sao.

Bởi vì kể cả có liên lạc được, thì chắc chắn anh vẫn phải đi đến Nội Thành một chuyến để thể hiện thành ý của mình.

Nếu không, chắc chắn bằng vài câu nói chuyện qua điện thoại với Cao Phong sẽ không bao giờ thay đổi đổi ý tưởng của nhân vật lớn đó.

Tàu hỏa đi rất nhanh, sau khi dừng lại ở hai ga, còn ga cuối cùng hơi xa lên bọn họ chạy với tốc độ nhanh hơn.

Khi Cao Phong đang suy nghĩ kế hoạch sua khi đến Nội Thành thì đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn ngủ, thế nên anh lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên anh bị một giọng nói đánh thức.

“Anh trai đẹp trai, hình như đây là chõ của tôi mà…”

Cao phong chậm rãi mở mắt ra thì nhìn thấy một cô gái tóc dài, đàng cúi người nhìn anh.

Một đôi mắt mờ ảo như ao nước trong, anh mắt chớp chớp một cái làm ánh mắt giống như biết nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi