RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1719

Mà hành động của Cao Phong lại vượt qua suy nghĩ của anh ta.

Nhưng mà chuyện này lại làm cho Lê Tiểu Quyền rất mất mặt, trong lòng dang ta bốc lên một ngọn lửa giận dữ.

“Bộp!”

Lê Tiểu Quyền tức giận, anh ta cam,f hết tiền trong ví của mình vra.

Một tập tiền rát giầy rơi xuống bàn tạo thành một tiếng vang rất to.

Tất cả mọi người trên toa tàu này đều nghểnh cổ lên nhìn về phía bọn họ.

Nhiều tiền chồng chất lên nhau như vậy, đây chắc chắn phải hơn hai trăm triệu trở lên!

Đổi một chỗ ngồi mà được hai trăm triệu, việc này chỉ có lợi ích thôi chứ không có lỗ.

Đây là việc còn để kiếm hơn là đứng ở ngoài đường!

“Tôi nói một lần cuối cùng, anh cầm tiền rồi cút đi!”

Vẻ mặt của Lê Tiểu Quyền âm trầm, anh ta nhìn chằm chằm vào Cao Phong, sau đó anh ta ra lệnh cho Cao Phong.

Trong tất cả con mắt của mọi người ở đây thì Cao Phong trậm rãi xoay người, anh nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

Tất cả mọi người đều nghĩ là bây giờ Cao Phong đã dao động rồi, anh chuẩn bị đổi chỗ với Lê Tiểu Quyền.

Nhưng mà khi Cao Phong mở miệng nói một câu làm cho mọi người pử đây sững sờ.

“Cậu nghĩ cậu là cái thá gì, cậu có tư cách gì mà gây ồn ào ở trước mặt tôi?” Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt và bình tĩnh nói chuyện với anh ta.

“Cái gì?”

“Hí!”

Chỉ trong một tát tất cả mọi người trong toa đều sững sờ.

Mà cả Lê Tiểu Quyền cũng không nghĩ là Cao Phong dám nói như vậy, trên bây giờ anh ta vẫn đáng sững sờ mà quên mất tức giận.

Cao Phong chậm rãi đưa tay cầm những xấp tiền trên bàn lên, anh nhìn qua nó một cái rồi bật cười.

“Bảy trăm năm mươi triệu?”

Cao Phong cười lạnh một tiếng rồi ném tập tiền này ra ngoài.

“Vèo!”

Trong nháy mắt tệp tiền bảy trăm năm mươi triệu đập vào người lê Tiểu Quyền.

Rất nhiều người trên to hai mắt, họ muốn đi ra nhặt đóng tiền đó lên nhưng không dám, nên chỉ có thể ngồi im lặng.

“Anh muốn chết!” Cuối cùng Lê Tiểu Quyền cũng phản ứng lại, đạp một phát về phía Cao Phong.

“Các người định làm gì!”

Lâm Hướng San hô to một tiếng, sau đó cô ta đột nhiên đứng dậy đẩy Lê Tiểu Quyền ra.

Rồi Lâm Hướng San giang cánh tay chắn trước mặt Cao Phong.

Bây giờ Cao Phong ngồi vị trí bên trong cạnh cửa sổ, mà Lâm Hướng San lại đứng phía ngoài lối đi vào, bị cô ta chắn như vậy nên Lê Tiểu Quyền và đám vệ sĩ không chạm được vào người Cao Phong.

Cao Phng hơi sững sờ, cơ thể đang đứng lên của anh lại chậm rãi ngồi xuống.

“San, làm sao em lại bênh vực người ngoài? Chúng ta mới là bạn!” Lê Tiểu Quyền trợn to hai mắt, sau đó anh ta trách cứ nhìn Lâm Hướng San.

“Anh ấy cũng là bạn của tôi, Lê Tiểu Quyền, tôi nói lại với anh một lần nữa, tôi và anh chỉ là bạn bè bình thường nên anh đừng gọi tôi là San.”

“Nếu anh là làm chuyện quá đáng hơn thì chúng ta sẽ không là bạn bè của nhau nữa.” Lâm Hướng San mạnh mẽ nói to.

Lê Tiểu Quyền cắn rằng, sau đó anh ta chỉ tay về phía Cao Phong nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống.

Nhưng anh ta sẽ không để yên chuyện này đâu, từ trước đến giờ anh ta đã bao giờ bị người khác đập tiền vào người chưa?

Kể cả Cao Phong định xuống xe ở trạm nào thì nhất định Lê Tiểu Quyền này sẽ bắt anh ta trả giá đắt vì hành động vừa nãy!

Cao Phong nhìn qua là biết, chắc Lê Tiểu Quyền đang theo đuổi Lâm Hướng San nhưng Lâm Hướng San không thích Lê Tiểu Quyền lắm.

Nói thật ra thì Lê Tiểu Quyền chính là một con ruồi đuổi mãi không đi.

“Được rồi, San, anh nể mặt em nên sẽ không động vào anh ta nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi