RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1726

Không tới Thủ đô, không biết chức quan của chính mình bé nhỏ đến nhường nào, những lời này cũng không phải là không có lửa thì làm sao có khói.

Rất nhanh chóng, trưởng tàu đã dẫn theo một đám người, lại một lần nữa đi về phía Cao Phong.

Chỉ thấy trưởng tàu đi ở phía trước, phía sau thì có bảy, tám người nhân viên phục vụ ở trên tàu đi theo, còn có cả mấy đầu bếp làm việc ở trên xe lửa.

Có hai nhân viên phục vụ cầm theo một chiếc bàn xếp, sau đó vô cùng thuần thục gác lên bên trên chiếc bàn sẵn có ở mỗi hàng ghế, trong nháy mắt đã mở rộng diện tích ra, tạo thành một chiếc bàn ăn cơm dài.

Hành động này cũng là một trong những điều khiến cho những người hành khách khác ở xung quanh phải chặc lưỡi hít hà một phen, bọn họ đã ngồi xe lửa nhiều lần đến như vậy rồi, nhưng mà bọn họ lại không biết, mặt bàn nhỏ kia thế mà lại có thể mở rộng diện tích ra như vậy sao?

“Cậu Vũ, bữa trưa đến rồi.”

Ngay tại thời điểm này, trưởng tàu giống như là Giám đốc của một Khách sạn vậy, vỗ tay một cái, sau đó nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng và lưu loát mà mang thức ăn lên.

“Cạch!”

Từng đĩa rồi lại đến từng đĩa thức ăn được chế biến tinh tế và đẹp mắt được chậm rãi bày biện ra ở trên chiếc bàn dài.

Có tôm thịt quấn đai ngọc, có giá xào rau xanh, vi cá hồng hầm, vi cá trắng hầm sâm, một nồi bào ngư và hải sâm, một con cá tỉa hoa sốt tiêu, một con gà nướng giấy bạc, lại thêm một đĩa tôm sú chao dầu…

Chỉ một thoáng, trên mặt bàn đã bày biện rất nhiều loại thức ăn phong phú.

Tất cả các món đều được chế biến trực tiếp ngay tại nơi này, trước giờ ăn của Cao Phong, cho nên tất cả các món đều còn bốc hơi nóng, màu sắc, hương thơm, mùi vị đầy đủ.

Toàn bộ bên trong toa xe lúc này đang tràn ngập những mùi hương thơm nức của đồ ăn ngon khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.

Nếu như là đang ở trong một ngày bình thường, cảm thấy thèm ăn thì có thể tùy tiện đi đến quán ăn, nhà hàng ăn một bữa cho đã nghiền, nhưng mà vào khoảnh khắc này, bọn họ lại đang ở trong hoàn cảnh điều kiện bị giới hạn do ở trên xe lửa đấy!

Hơn nữa, ở trên xe lửa thì đương nhiên là trước mặt không có thôn làng, sau lưng không có cửa tiệm, cứ coi như là có đến được trạm dừng đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại khoảng mấy phút, nào có thời gian để mà đến quán ăn gọi một bàn đồ ăn lớn như thế này chứ?

Cho nên lúc này, toàn bộ tất cả những hành khách có mặt ở trong toa xe cùng với Cao Phong đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Không chỉ có vậy, hành khách ở hai toa tàu phía trước và phía sau của toa xe này cũng ngửi được thấy mùi thơm của bàn thức ăn ngon, không khỏi nghiêng đầu mà nhìn về phía bên này.

Vào thời điểm khi mà con người ta đói bụng, cho dù là mùi thơm của một hộp mì gói pha sẵn thôi cũng đủ có thể khiến cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được, huống chi là một bàn đầy những món ăn ngon và tinh xảo đến như thế?

Thậm chí ngay cả là người đã quen được ăn những món sơn hào hải vị giống như Lê Tiểu Quyền và Lâm Hướng San, lúc này cũng đang trợn to hai con mắt lên, sau đó nhìn không chớp mi về phía một mặt bàn tràn đầy những món ăn tinh xảo và đẹp mắt kia.

Đặc biệt là Lê Tiểu Quyền, lúc này, những thứ được gọi là đồ ăn mua ở cửa vào bến tàu kia bỏ vào bên trong miệng của anh ta, lại tạo thành thứ hương vị cực kỳ khổ sở.

Người dân coi thức ăn là trời, đồ ăn vặt có ngon hơn nữa, thì cũng vẫn kém hơn thức ăn chân chính!

Huống chi, những món ăn bày ở nơi này đều là do đầu bếp chính của Khách sạn năm sao cao cấp làm ra, cho nên bất kể là hình thức hay là hương vị thì cũng đều khiến cho cơn thèm ăn của người ta sôi trào không thôi.

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh không một tiếng động, cuối cùng, vào thời khắc sau khi trưởng tàu tự mình bưng mấy phần thịt bò bít tết lên, không khí bên trong toa xe lại càng rơi vào sự tĩnh mịch, lắng đọng đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi xuống nền xe sắt.

Cái người thanh niên thấp kém ở dưới đáy xã hội, tên Cao Vũ ở trong miệng của bọn họ này vậy mà lại có thể thật sự ăn được thịt bò bít tết nóng hổi ở trên xe lửa?

“Tôi cái con mẹ nó chứ! Nếu như không phải là do tôi đã được tận mắt nhìn thấy, thì tôi tuyệt đối không dám tin tưởng!”

“Không sai, đây mới là, nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của ông đây mà!”

“Nhưng mà điều này cũng thật sự là quá mức nói hươu nói vượn rồi có phải hay không? Nếu như điều này mà là do bạn của tôi nói với tôi, vậy thì tôi chắc chắn sẽ cho rằng là cậu ta đang khoác lác!”

Chỉ một thoáng, bên trong toa xe dâng lên từng đợt từng đợt những tiếng bàn luận cao thấp, trầm bổng không ngừng.

Tất cả mọi người đều chân chính cảm nhận được, câu nói, nghèo khó hạn chế tưởng tượng rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào.

Thì ra, cuộc sống của những người có tiền còn có thể như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi