RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1730

“Một trăm ba mươi lăm triệu!” Trong nháy mắt người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia rơi vào trạng thái sửng sốt, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Một món quần áo có giá đến mấy chục triệu, quả thật là ngay cả nghĩ thôi thì ông ta cũng không dám nghĩ tới.

“Ba, chúng ta đền tiền bộ quần áo lại cho anh trai này đi…”

Cô bé ở bên trong ngực của người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia lúc này đã tỉnh lại, dùng giọng nói mềm mại nói với người đàn ông mặc đồ giao hàng kia.

“Không sao đâu con gái, không có chuyện gì không có chuyện gì, số tiền đó phải giữ lại để trị bệnh cho con, phải trị bệnh…”

Lời nói của người trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia không được mạch lạc, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, trên mặt cũng tràn đầy vẻ cầu khẩn mà nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

“Tôi van cầu cậu bỏ qua cho tôi, tôi phải đưa con gái của tôi đi khám bệnh…”

“Cút ra!” Lê Tiểu Quyền không nhịn được hất bàn tay ra, sau đó quát mắng: “Không cần phải giả bộ đáng thương ở trước mặt của ông đây, người đáng thương ở trong thế gian này cũng không thiếu đâu!”

“Con gái của ông có chết hay là không thì có liên quan sợi lông gì đến tôi, lấy tiền ra bồi thường quần áo cho tôi đi!”

Khi chứng kiến đến đây, cuối cùng Lâm Hướng San cũng không nhịn được nữa, cô ta nói với Lê Tiểu Quyền: “Lê Tiểu Quyền, nếu như không có chuyện gì lớn thì bỏ qua đi, anh muốn ép chết người khác hay sao?”

“Im miệng!” Lê Tiểu Quyền lúc này giống như phát điên, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Hướng San mà hét lên: “Lâm Hướng San, cô đừng có mà con mẹ nó rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt! Nếu như thật sự muốn xé rách mặt, vậy thì nhà họ Lâm các người ở trước mặt của nhà họ Lê chúng tôi cũng chỉ là một cái rắm mà thôi!”

“Nếu như mà cô vẫn còn dám nhúng tay vào trong chuyện này thì đừng có trách tôi con mẹ nó không nói đến chuyện tình cảm!”

Một phen lời nói tràn đầy uy hiếp này của Lê Tiểu Quyền khiến cho khóe miệng của Lâm Hướng San không kìm được mà khẽ giật, nhưng đến cuối cùng vẫn không dám phản bác.

Mặc dù đều là dòng họ ở Thủ đô, nhưng mà giữa các dòng họ cũng có phân chia cao thấp.

Đến cuối cùng, nhà họ Lâm vẫn không bằng nhà họ Lê.

Lời nói này của Lê Tiểu Quyền coi như là đã hoàn toàn thức tỉnh Lâm Hướng San, khiến cho Lâm Hướng San tỉnh táo lại không ít, cũng không dám tỏ thái độ càn rỡ ở trước mặt của Lê Tiểu Quyền nữa.

Ngay cả người đang muốn đứng dậy nói chuyện là Cao Phong cũng bị Lâm Hướng San kéo cánh tay lại, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: “Xem tình hình trước một chút rồi lại nói sau.”

Cao Phong khẽ cau mày, sau đó cũng vẫn gật đầu một cái không nói gì.

“Anh trai ơi, chúng tôi có thể bồi thường tiền lại cho anh…” Cô bé kia rất là hiểu chuyện nói.

Nhưng mà, Lê Tiểu Quyền căn bản cũng không nghe lời nói của cô bé kia, nhanh chóng đẩy cô bé kia ra, sau đó mắng: “Gọi người nào là anh trai đấy, loại người thấp kém giống như các người mà cũng có tư cách kết thân với tôi hay sao?”

“Nói cho các người biết, với loại người giống như các người thế này không thích hợp để ngồi tàu xe, sao lại không đi bộ tới nơi đi?”

“Ông con mẹ nó, vẫn còn mặc đồng phục của mấy người giao hàng, bây giờ mấy người giao hàng cũng giao cả hàng lên trên xe lửa luôn rồi hay sao?”

Lúc này, Lê Tiểu Quyền không ngừng trút hết sự tức giận đã nén lại từ trên người của Cao Phong lên trên người của người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia.

“Bệnh tình của con gái tôi rất nghiêm trọng, cho nên tôi còn chưa kịp thay sang một bộ quần áo khác…” Người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia nhỏ giọng lên tiếng giải thích.

“Cút! Bớt con mẹ nó nói nhảm đi, các người chính là một đám người thấp kém!” Lê Tiểu Quyền lần nữa hất tay ra rồi hét lên.

“Vâng vâng vâng, cậu nói rất đúng, cậu nói rất đúng…” Người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia cố gắng khom lưng xuống rất thấp, sau đó ôm lấy đứa trẻ lùi về phía sau.

“Thật con mẹ nó xúi quẩy! Chỉ ngồi một chuyến xe lửa thôi mà lại liên tục đụng phải hai người thấp kém.” Lúc Lê Tiểu Quyền nói tới chỗ này, ánh mắt lại một lần nữa không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía Cao Phong một cái.

“Thấy ông cũng không lấy ra được một trăm ba mươi lăm triệu kia, nếu không thì như vậy đi, ông đại diện cho những người thấp kém giống như các người, quỳ xuống nói lời xin lỗi với tôi, vậy thì chuyện này cũng sẽ cứ thế mà được bỏ qua.”

Lê Tiểu Quyền đưa tay phủi quần áo của chính mình, trên mặt tràn đầy vẻ ngạo mạn nói.

Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia bị lời nói của Lê Tiểu Quyền làm cho sửng sốt, sắc mặt cũng bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

“Tôi…” Thân thể của người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia cũng trở nên run rẩy, chỗ sâu trong đáy mắt cũng thoáng qua một chút tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi