RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1745

Mà từ đầu tới đuôi, Cao Phong cũng không có nhúc nhích thân thể dù chỉ là một chút, tựa như anh đã nắm chắc được Lê Tiểu Quyền không dám đụng vào anh vậy.

“Phù!” Lâm Hướng San thấy cảnh này thì vỗ ngực một cái, không nhịn được thở ra một hơi dài.

Mà bác Phúc hơi híp mắt lại, trong lòng lại một lần nữa tăng thêm không ít sự coi trọng đối với Cao Phong.

“Trong đám con cháu thế hệ thứ hai của bốn dòng họ nhỏ ở mảnh đất Thủ đô này, không người nào có thể so sánh được với người này.” Bác Phúc nhìn chằm chằm Cao Phong bằng một loại ánh mắt thâm thúy, sau đó không mặn không nhạt cho ra một lời đánh giá.

“Ầm!”

Lê Tiểu Quyền nhấc chân đạp mở cửa xe, sau đó anh ta dùng ánh mắt bất thiện để nhìn Cao Phong, mắng: “Nếu như thằng oắt con mày mà có gan! Tới đây, cho mày đập!”

“Tao nói lời cũng sẽ giữ lời, nếu như mà mày dám đập xe của Lê Tiểu Quyền tao, vậy thì ngày hôm nay tao cũng sẽ để cho mày rời đi!”

Ánh mắt Cao Phong nhìn về phía Lê Tiểu Quyền lúc này giống như là đang nhìn một kẻ ngu vậy.

Đây vẫn là lần đầu tiên mà anh thấy được loại nhân vật giống như cái tên Lê Tiểu Quyền này, vậy mà lại cầu xin người khác đập xe của chính mình.

Cao Phong nhìn Lê Tiểu Quyền một cái, sau đó xoay người về hướng vừa đi.

Khi thấy hành động này của Cao Phong, đầu tiên Lê Tiểu Quyền cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó anh ta lại ha ha cười lớn.

“Tao con mẹ nó còn tưởng rằng mày có lá gan lớn đến như thế nào, hóa ra mới như vậy thôi mà đã sợ hãi rồi sao?”

“Nhưng mà, nếu như mày không dám đập xe, vậy thì cũng đừng nghĩ đến việc có thể rời đi được dễ dàng như vậy.” Lê Tiểu Quyền ha ha cười to nói.

Rất nhiều những hành khách đang vây xem ở xung quanh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có một loại ý nghĩ, trước đó Cao Phong nói chuyện ngông cuồng và kiêu ngạo đến như vậy cũng chỉ là giả vờ thôi sao?

Lê Tiểu Quyền thật sự là sẽ để cho Cao Phong đập xe, nhưng mà Cao Phong lại cảm thấy kinh sợ, muốn xoay người rời đi hay sao?

Bác Phúc cũng không kìm được mà khẽ nhướng mày một cái, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ông già mình nhìn lầm người rồi hay sao?”

“Ha ha ha! Người thấp kém quả nhiên là người thấp kém, ông đây đã cho mày đập, nhưng mà mày con mẹ nó lại cũng không dám đập!”

“Sợ hãi rồi hay sao, nhanh lên một chút mà quỳ xuống đi, ha ha ha… Mày, mày con mẹ nó muốn làm cái gì?”

Bỗng nhiên, tiếng cười của Lê Tiểu Quyền hơi hơi ngừng lại, sau đó trừng mắt to nhìn Cao Phong.

Mà những tiếng bàn luận ở xung quanh cũng biến mất chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn vào trong tay của Cao Phong.

Chỉ thấy lúc này trong tay của Cao Phong đang cầm một cây gậy đánh bóng màu đen, mặt không cảm xúc đi về phía chiếc Maserati.

Mà trên mặt của người thanh niên vừa mới được Cao Phong mượn gậy đánh bóng kia cũng hiện lên đầy vẻ hốt hoảng nhìn hai tay của chính mình, trong lúc nhất thời không hiểu được rõ ràng chuyện này là như thế nào.

Thì ra không phải là Cao Phong cảm thấy sợ hãi, mà là anh muốn tìm một loại công cụ tiện tay!

“Mày con mẹ nó, muốn làm cái gì?”

Thấy Cao Phong mặt không cảm xúc, tay cầm gậy đánh bóng đi ngược trở về, Lê Tiểu Quyền nuốt nước miếng một cái hỏi.

“Đập xe.” Cao Phong nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó đột nhiên giơ chiếc gậy đánh bóng màu đen đang cầm ở trong tay lên, không chút do dự nhắm ngay vào cửa kính của chiếc Maserati kia mà đánh ra một gậy, quét ngang rồi đập mạnh vào ô cửa.

“Rầm!”

“Keng rào rào!”

Trong nháy mắt chiếc gậy đánh bóng được chế tạo từ gỗ tự nhiên thuần chất đã đập vào trên cửa sổ xe, sau đó dễ như trở bàn tay và đánh tan tành ô cửa kính xe.

Những miếng kính vỡ kia rơi tán loạn đầy trên đất, phát ra một loạt những tiếng rào rào, lách cách, giống như là đang đập vào trong lòng của mọi người, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều trợn to hai mắt, trong lòng cũng chấn động không thôi.

Cao Phong này, vậy mà lại thật sự dám đập chiếc xe kia sao?

Chẳng lẽ Cao Phong này không biết được chiếc xe này có giá hơn mười một tỷ hay sao?

Chẳng lẽ Cao Phong không biết, bối cảnh ở Thủ đô của Lê Tiểu Quyền này lớn mạnh đến nhường nào hay sao?

“Mày!” Lê Tiểu Quyền há to miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn hết thảy những chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi