RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1797

“Ha ha.” Trong nháy mắt cô gái bật cười, sau đó nói: “Vị này thật biết nói đùa, các người là ông chủ, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi.”

Cao Phong sờ mũi một cái sau đó anh không nói nữa, để mặc cho cô gái này dẫn mình đi.

Mặc dù bị vải đen ngăn cản không nhìn thấy gì nhưng do Cao Phong vẫn thường xuyên tập võ, nên khi nhắm mắt anh vẫn đi bình thường.

Còn Khổng Duệ Chí không phải là lần đầu tiên đến đay lên ông ta không cảm thấy gì khó khăn cả.

“Người đẹp, hôm nay có nhiều người tham gia không?” Khổng Duệ Chí bắt đầu điều tra tin tức.

‘Đông lắm! Rát đông, hội trường bên kia nói hôm nay chử về một nhóm thạch đẹp nên có rất nhiều ông chủ đến.” Cô gái vội càng trả lời.

“Nguyên của Mi An Ma đúng là tốt nhất!” Không Duệ Chí hơi hưng phân vỗ vai một cái

Mi An Ma là một nơi chuyên gia sản xuất rất nhiều ngọc thạch, hơn nữa haiuf như toàn là những viên ngọc tốt.

“Tôi thấy bên ngoài không có xe, tôi còn tưởng là có ít người đến đây.” Cao Phong hỏi nhẹ một câu.

“Chắc vị này lần đầu tiên đến đay với bạn đúng không?” Cô gái hỏi câu này đầu tiên, sau đó cô ta kiên nhẫn giải thích: “Đó là bởi vì hội trường chúng ta được đặt trong khi thôn Trung Thành, chỗ này không cho phép đỗ xe vì để trách tao ra nhũng ảnh hưởng xấu.”

“Các ông chủ thường xuyên đến đây đều biết, khi đến đây thì dẫn theo một người tài xế, để cho tài xế lái xe dùng ở trạm xe khác, đến khi nào hội trường kết thúc thì đến đây đón ông ta.”

Cô gái giải thích một trận, Khổng Duệ Chí ở bên cạnh cũng nói nhỏ giọng đồng ý.

Cao Phon gật đầu một cái, sau đó anh không hỏi nữa.

Năm đó khi ở nhà họ Cao, anh cũng học được rất nhiều có cả cách phân biệt được đồ cổ và ngọc thạch, những có rất nhiều thứ anh họ qua mà vẫn chưa được trải nghiệm qua.

Giống như hội trường đổ thạch này này, lúc trước Cao Phong đã từng nghe ông cụ Cao nói qua, cũng học theo sự hướng dẫn của chuyên gia ông cụ Cao mời về.

Nhưng mà anh đây là lần đầu tiên Cao Phong đến hội trường đổ thạch.

Cô gái dẫn hai người cao Phong đi qua tầm abyr tám ngã rẽ, sau đó đi qua mấy cửa phòng, thậm chí còn phải đi xuống cầu thang.

Tầm năm phút sau, Cao Phong đã nghe thấy tiếng trò chuyện của mọi người xug quanh.

“Được rồi, chúng ta đã đến nơi, hai vị vất vả roiif, bây giờ hai vị có thể mở miengs vải ra được rồi.” Cô gái nhẹ giọng nói.

Cao Phong và Khổng Duệ Chí tháo miếng vải trên mắt xuống, rồi tiện tay để sang bên cạnh.

Cô gái này mặc rất ít, cô ta lộ ra một mảng lớn da thịt, không hợp với thời tiết bây giờ cho lắm.

Nhưng mà nhiệt độ ở đây cũng ấm áp, nên cô ta mặc vậy cũng không rét cóng.

Cao Phong không có thời gian chú ý đến cách ăn mặc của cô ta, anh nhanh chóng nhìn qua nơi này.

Đúng như Khổng Duệ Chí nói, nơi này chẳng khác gì nơi ở của thần tiên.

Mặc dù ở đây trang trí không lộng lẫy nhưng những vật dùng trang trí này đều là hàng cực kỳ đắt tiền, nó làm cho người ta có cảm giác sang trọng.

Ở hội trường đổ thạch này hội tộ rất nhiều không khí nguyên tố, không thiếu cái nào cả.

Hơn nữa ở hội trường này rất sáng, làm cho người khác cảm thấy đây là ban ngày và rát dễ quên đi thời gian thực.

“Hội trường này ở dưới lòng đất?” Cao Phong hơi nghi ngờ hỏi.

Cao Phong nhớ lúc cô gái dẫn anh đã phải đi qua một cái cầu thang, có lẽ là nó đi xuống dưới lòng đất.

“Đúng vậy. đây chính là căn phòng dưới lòng đất. nhưng mà nơi này không dễ tìm đâu.”

“Kể cả biết chính xác cánh cửa nào đi vào đây, nhưng nếu không có người đi đường thì ai cũng không id vào được đâu.”

“Cho nên các vị cứ yên tâm về độ an toàn, ở đây chơi thoải mái.” Cô gái rất tự tin nói về độ an toàn của nơi này.

“Đúng rồi hai vị, nếu như hai vị cần mặt nạ thì có thể đến lấy ở phí cuối hành lang.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi