RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1807

Dù sao, đây cũng là chuyện liên quan đến vận may!

Thương Tuấn Hồng hơi do dự, mà Lê Tiểu Quyền vẫn tiếp tục đứng bên cạnh khuyên anh ta.

“Cậu Hồng, con người phải mạnh bạo, miếng ngọc vẫn còn cắt được, chúng ta cắt tiếp đi!” Lê Tiểu Quyền nói.

“Được! Cắt thêm một lần nữa.” Thương tuấn Hồng cắn răng nói.

Đặt cược vào một dạo này có thể giàu hơn hay nghèo đi, bây giờ giá trị của viên đá đang là một triệu bốn mươi tỷ, nếu vẫn còn ngọc thì nó sẽ tăng lên hai triệu mười bảy tỷ.

Thầy cắt đá gật đùa một cái, sau đó tìm đường cắt ngang một đao nữa.

Đột nhiên trái tim của Thương Tuấn Hồng đập mạnh.

Theo vết cắt được lộ ra thì trong nháy mắt sắc mặt của Lê Tiểu Quyền trở lên trắng bệch.

Còn Thương Tuấn Hồng thì nắm chặt bàn tay trong mắt hiện lên sự tức giận.

Viên đá vẫn được mở ra, nhưng bên trong chỉ có một chút màu xanh. còn lại toàn màu trắng.

Vốn dĩ viên đá giá trị mấy chục tỷ bây giờ lại bị cắt hỏng hết.

Nhưng mà không phải của thầy cắt đá cắt hỏng mà là do hàm lượng ngọc bên trong viên đá này rất thấp.

Bây giờ lại cắt thêm một dao nữa thì người ta có thể đoán được trong lượng lớn nhỏ của viên ngọc.

“Hết rồi! Viên ngọc bị cắt hỏng rồi!”

“Chất lượng viên ngọc này cũng tốt, nhưng độ lớn nhỏ như này thì nó chỉ được tầm mười sáu tỷ thôi.”

“Thật may vừa rồi tôi không mua, nếu không thì bây giờ lỗ vốn rồi.”

Những người vừa nãy trả giá, bây giờ rất vui mừng, thậm chí bọn họ còn cảm ơn Lê Tiểu Quyền.

Nếu không phải Lê Tiểu Quyền khuyên Thương Tuấn Hồng cắt tiếp thì bọn họ dùng hơn triệu tỷ để mua, thì chắc chắn bây giờ đã lỗ vốn.”

“Đồ chết tiệt!”

Thương Tuấn Hồng túm lấy cổ áo của Lê Tiểu Quyền, vẻ mặt của anh ta rất tức giận.

Nhìn một triệu bốn mươi tỷ của mình cứ thế bay đi, loại đau xót này làm anh ta không nói lên lời.

“Cậu Hồng, tôi, tôi tôi…” Lê Tiểu Quyền che mặt, trong mắt anh ta hiện lên sự sợ hãi.

“Cậu chết đi!” Thương Tuấn Hồng hết Lê Tiểu Quyền ra, cầm lấy nguyên thạch đã cắt đi xuống sân.

Lê Tiểu Quyền hơi riêng răng nghiến lợi, giận giữ nhìn Cao Phong một cái.

Anh ta đang suy nghĩ nếu cắt ra được ngọc tốt sẽ khoe khoang trước mặt Cao Phong.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, một dao đó cắt xuống mất đi một trăm tỷ, Lê Tiểu Quyền cảm thấy trên mặt mình rất đau.

Đợi hai người Lê Tiểu Quyền đi thì Cao Phong và Khổng Duệ Chí cũn cầm hai viên đa nguyên thạch lên.

Nhưng mà mọi người xung quanh nhìn thấy hai viên đá kia của Cao Phong thì có rất nhiều người hết hứng thư, xoay người rời đi.

Ngay cả Thương Tuấn Hồng mất hơn tám trăm triệu để mua viên đá có chất lượng tốt mới ra ngọc đẹp.

Còn hai khối đá kém chất lượng kia của Cao Phong thì bọn họ không có hy vọng gì.

Nên rất nhiều người không thấy hứng thú lắm, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà trong đó có một cô gái mặc đồ đen không rời đi mà nhìn chăm chú vào Cao Phong.

“Ông chủ, ông định cắt nó như thế nào?” Thầy cắt đá hỏi.

“Cắt ở phần giữa, mộ đao vừa phải là được.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

Thầy cắt đá sửng sốt một cái, một đao này chính là quyết định luôn, hơn nữa nếu cắt sẽ không chừa lại lối thoát cho mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi