RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1809

Hơn nữa, diện tích của viên ngọc này lại lớn như vậy!

Mà một người đàn ông trung niên hỏi ý kiến của Cao Phong sau đó ông ta mới dám cầm đèn pin soi vào viên ngọc.

Với ánh sáng của đèn pin mọi người mới thấy rõ màu sắc và vẻ đẹp của viên ngọc này.

Rõ ràng nhìn nó rát giống ngọc Lục Bảo nhưng khi đèn pin chiếu vào thì có thể nhìn thấy hoa văn màu vàng nhạt bên trong viên ngọc, giống như nó được dát viền vàng lên.

Sợi vàng thấp thoáng trong màu xanh ngọc bích trông giống như một con rồng đang bay lượn trong biển, trông rất đẹp.

“Hí! Thật sự là sợi vàng, giàu rồi! Người anh em à cậu giàu rồi!”

“Lần trước có người mở được một sợi vàng to bằng nắm tay bán được bao nhiêu nhỉ? Hình như là bốn triệu hai trăm tỷ thì phải?”

“Đúng rồi, là bốn triệu hai trăm tỷ. Khối lượng lần này còn to hơn nó gấp hai lần, chắc chắn giá nó sẽ không còn là bốn tỷ hai trăm triệu nữa đâu?”

Em trao à, bốn tỷ hai trăm triệu! Làm sao anh có tiền mua được.”

Chỉ trong một lát mọi người đã thảo luận, có thán phục, có hâm mộ, mà cũng có tiếc nuối.

Đến vẻ mặt Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng rất khó coi.

Vừa rồi khi nói mấy câu với Cao Phong trong lòng anh ta vẫn đang tức giận.

bây giờ anh ta cắt hỏng ngọc mà Cao Phong chỉ cần một dao đã được số tiền lớn như vậy, lại còn mở ra loại sợi vàng tốt nhất, làm sao bọn họ có thể không tức?

Hai người bọn họ đang ở chỗ này nghĩ kế xấu, nhưng bây giờ đã bị Cao Phong chặn hết rồi.

“Cậu Phong, lần này ổn rồi chúng ta đã có viên ngọc lục bảo kết hợp với sợi vàng, chắc chắn chuyện ngày mai của chúng ta sẽ ổn thỏa.”

Sau khi Khổng Duệ Chí cảm khái thì ông ta cũng đi đến bên cạnh Cao Phong, nói nhỏ ở bên tai Cao Phong một câu.

“Nhưng mà đây chỉ là loại tơ vàng cáp bốn thôi. Ông cụ Gia Cát sẽ không thieus loại ngọc này đúng không?” Nhưng Cao Phong hơi nhíu mày, anh cũng nói nhỏ một câu.

“Cái này… Cũng có lý nhất định ông cụ Gia Cát đã có một sợi vàng này trong bộ sưu tập của mình, nhưng chắc ông ấy không có sợi vàng lớn như vạy đâu.”Khổng Duệ Chí khẳng định nói.

Một viên ngọc trung bình có thể to bằng nắm tay đã kiếm được rát nhiều tiền rồi.

Nhưng mà diện tích của khối ngọc này phải to bằng miệng bát, chắc chán giá trị sẽ cao hơn!

“Được rồi, vậy thì chúng ta đi xe mang sang đó.” Cao Phong suy nghĩ một chút gật đầu nói.

Vừa nói Cao Phong vừa cầm đèn pin lên soi môt lúc về phía mặt của miếng phỉ thúy kia.

Nhưng mà càng xem thì Cao Phong càng cảm thấy nghi ngờ.

Tuy rằng anh cảm thấy mình đang yên bình, nhưng mà trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Sợi vàng này có một kết cấu trong suốt, nhìn thoáng qua thì có thể nhìn xuyên thấu qua viên ngọc, nhưng nếu không nhìn kĩ thì chúng ta sẽ không nhin được sợi vàng ở bên trong đó.

Quan trong hơn là bởi vì ngọc có kết cấu trong suốt, nên có thể nhìn thấy toàn bộ vị trí đấy của ngọc từ mặt cắt ngang.

Bằng cách này, mọi người có thể đánh giá được thể tích của viên ngọc một cách chắc chắn.

Nhưng viên ngọc này lại không nhìn ra.

Sợi vàng này bên trong này làm cho Cao Phong cảm thấy không đúng.

Tại vì đánh giá của đổ thạch không thể nào bằng những chuyên gia của thị trường ngọc thạch, việc làm giả đồ trang sức bằng ngọc thì rất dễ dàng.

Nhưng mà khối ngọc này là Cao Phong tận mắt nhìn nó được cắt ra, tuyệt đối không thể nào là hàng giả!

Cao Phong vừa suy nghĩ vừa nhìn những vết nứt trên đá xem có vết keo nào không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi