RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1814

“Cậu Phong, đây chính là sợi chỉ vàng đo! Trời ạ, dù bán thì chúng ta cũng phải bán với người đã trả mười bốn triệu tỷ chứ!” Khổng Duệ Chí nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt ông ta hỡi tiếc nuối.

“Hai người kia không có thù oán gì với tôi, tại sao tôi lại cho bọn họ viên ngọc đó?” Cao Phong ẩn ý cười một tiếng nói.

“Đây, Là ý gì?” Trong nháy mắt Khổng Duệ Chí sửng sốt một chút.

Nghe thấy Cao Phong nói vậy thì ý Cao Phong là anh abns cho bọn Thương Tuấn Hồng là vì có thù oán với bọn họ?

“Không có chuyện gì, chúng ta đi xuống trước đi.” Cao Phong cầm khối nguyên thạch thứ hai của mình rồi xoay người đi xuống sàn.

Mà Thương Tuấn Hồng thì nóng nòng đi nên để quan sát khối ngọc lục bảo kết hợp với sợi vàng quý hiếm kia.

Hôm nay anh ta đến đây để tìm ngọc quý.

Mục đích của việc này là vì tiệc sinh nhật ngày mai của ông cụ Gia Cát.

Bốn dòng họ nhỏ do dòng họ Gia Cát cầm đầu, nhưng không phải vì dòng họ Gia Cát biết nhà họ Phạm trong ba dòng họ lớn?

Nếu bạn có thể kết bạn với dòng họ Gia Cát, sau đó có cơ hội nhận thức người của nhà họ Phạm thì mất vài triệu tỷ thì có là gì?

“Cậu Hồng, cậu có muốn cắt tiếp không?” Thầy cắt đá hỏi.

“Tất nhiên là phải cắt tiếp! Cắt đi!” Thương Tuấn Hồng xua tay nói.

Một khối ngọc lớn như vậy, nếu có tạo ra một đôi ngọc cầu sức khỏe rồi tặng cho ông cụ Gia Cát, chắc chắn là ông cụ Gia Cát sẽ thích!

Mọi người nghe thấy Thương Tuấn Hồng cắt tiếp thì ánh mắt của mọi người lại nhìn lên khối ngọc.

Dù sao một khối ngọc tơ vàng lớn như vậy thật sự rất quý.

Vì thế nên mọi người xung quanh không ai rời đi cả, bọn họ đều mở hai mắt đợi chờ.

Nhưng mà, Cao Phòng vỗ bả vai Khổng Duệ Chí một cái, sau đó xoay người đi về phía khu đá nguyên thạch phía xa, anh chuẩn bị chọn một khối đá khác.

“Cậu Phong, cậu Phong chúng ta xem một chút đi, nhỡ đau nó ra ngọc quý…” Không Duệ Chí hơi không phục.

“Có ra ngọc quý thì cũng không liên quan đến chúng ta, bây giờ nó là ngọc của Thương Tuấn Hồng.” Cao Phong không thèm để ý nói.

Khổng Duệ Chí sửng sốt mấy giây, trong lòng ông ta đột nhiên thông suốt, cũng cực kỳ nể tâm tính của Cao Phong.

Người có thể cầm được mà cũng buông được như Cao Phong, lại còn trả như vậy thì rất hiếm thấy!

Bây giờ phần lớn mọi người đã tập trung lên viên ngọc ở trên đó và chờ đợi kết quả của Thương Tuấn Hồng.

Do đó, khu chọn đá nguyên thạch này rộng dãi hơn rất nhiều, bây giờ bọn họ chỉ cần chọn lựa kỹ càng là được.

“Ông có biết cô gái mặc áo đen và ông già đó không?” Cao Phong vừa nhìn khối nguyên thạch trước mắt vừa nói.

“Ông già kia thì tôi trông rất quen, nhưng bay giờ tôi chưa nhớ ông ta là ai, còn cô gái kia thì tôi chưa thấy bao giờ, giọng nói cũng không nghe thấy bao giờ.”

Khổng Duệ Chí nói đến chỗ này thì lại nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu Phong tôi nhìn thấy thân phận của hai người kia cũng rất lớn, lần này cậu làm vậy sợ là đã đắc tội với bọn họ.”

“Chờ sau này bọn họ suy nghĩ lại, có khi còn cảm ơn tôi đấy.”

Giọng nói của Cao Phong rất tự tin, sau đó anh nói thầm: “Nếu như ban đầu ông cụ nhà tôi không nói dối tôi…”

“Cái gì, có ý gì vậy?” Khổng Duệ Chí lại sững sờ một lần nữa.

Ông ta cứ nghĩ chỉ số thông minh của mình rát cao, nhưng khi ông ta ở với Cao Phong thì ông ta cảm thấy mình không suy nghĩ kịp Cao Phong.

“Không có gì, chúng ta mua đá trước đi. hôm nay nhất định tôi phải mở ra được một khối ngọc quý!” Cao Phong không lo lắng nhìn nguyên thạch trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi