Chương 1825
Ông già cũng hơi nhi ngơ nhìn Cao Phong, mà Cao Phong lại cho ông ta một ánh mắt kiên định.
Không biết tại sao, sau khi nhìn thấy anh mắt này của Cao Phong thì cho dù ông ta đã sống hơn nửa đời người nhưng vẫn cảm thấy xúc động.
Có lẽ…Thật sự có thể tin lời anh nói một lần?
“Xuống đây đi.” Cô gái mặc áo đen liếc nhìn Cao Phong một cái, sau đó nhìn về phía ông già lạnh nhạt nói một câu.
Bây giờ cô ta không ôm bất kỳ hy vọng gì với viên đá này.
Bay giờ lãng phí thời gian ở trên đó, chỉ làm trò cười cho mọi người thôi.
“Cô chủ, nhưng…” Ông già hơi do dự.
“Cắt.” Cao Phong lại nói lại một lần nữa.
“Việc này…” Ông già suy nghĩ hai giây, sau đó ông ta xoay người lại nói với thầy cắt đá: “Cắt một đao nữa.”
Vốn dĩ thầy cắt đá định vứt khối nguyên thạch hỏng đã cắt này đi, nghe thấy vậy thì ông ta không từ chối, lại chọn một chỗ trên khối đa và cắt xuống.
Lần này thầy cắt đá rất nhanh, ông ta không dừng lại ở một chút như những viên khác.
Dù sao viên đá này cũng được coi là đá hỏng rồi, hơn nữa ông già này cũng không quan tâm lắm, cho nên khi cắt đá thầy cắt cũng lo lắng gì cả.
“Nhanh lên, chúng ta đi thôi.” Cô gái mặc áo đen lại thúc giục lần nữa, thật sự cô ta không muốn ở đây để mất mặt nữa.
Nhưng mà trong lòng cô ta lại bắt đầu hận Cao Phong.
Dám lừa mất bảy triệu tỷ của cô ta?
Số nợ này, sau này có sẽ tính với Cao Phong.
“Được rồi…” Ông già thở dài một cái, sau đó chuẩn bị đi xuống đài cắt đá.
Nhưng mà khi ông già chuẩn bị đi xuống đài và cô gái mặc áo đen kia chuẩn bị rời đi thì thày cắt đá kinh ngạc thốt lên một câu.
“Đây…Đây là thật sự cắt ra?” Thầy cát đá không dám tin tưởng vào mắt mình.
“Cái gì?” Trong nháy mắt ông già xoay người, hỏi: “Cát ra? Nó cắt ra ngọc rồi?”
Cô gái mặc áo đen cũng dừng chân lại, sau đó vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn lên đài cắt.
Ban đầu không có màu xanh của ngọc bích, nhưng nếu cắt ra có nghĩa là nó sắp có ngọc!
Nhưng mà không biết nó là loại ngọc gì và phẩm chất như thế nào!
“Tiếp tục cắt, tiếp tục đánh bóng.” Ông gì nhìn một cái, sau đo vẻ mặt vui mừng nói.
Thầy cắt đá gật đầu một cái, sau đó cắt và đánh bóng viên đá lại.
Rất nhanh, đã có miếng ngọc bích to bằng nửa nắm tay hoàn toàn mài nhẵn xong.
Bây giờ tất cả mọi người chấn động, trong nháy mắt cô gái mặc áo đen kia cũng trợn to hai mất, trái tim cô ta không nhịn được đập nhanh.
Còn vẻ mặt của Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng trở lên rất khó coi.
“Đừng gấp! Ông cắt luôn một nửa còn lại đi.” Ông già đè nén sự kích động trong lòng, nói với thầy cắt đá.
Nhưng mà nửa còn lại của khối nguyên thạch này bên trong trống rỗng không có gì cả.
Nhưng mà có một khối lục bảo to như vậy là cực kì hiếm rồi!
Bây giờ thì xem là chất lượng của khối ngọc bích này như thế nào!
Thầy cắt đá cầm khối ngọc bích đã được đnahs bóng lên, sau đó rửa sạch nó bằng chất làm mát, sau đó nó lập tức trở lên rất sáng, trong suốt và mờ.
“Uầy! Nhìn màu này thì chắc đây cũng là một khối ngọc lục bảo nhỉ?”