Chương 1838
Nhưng Lê Tiểu Quyền cũng không hiểu rõ đạo lý này, nếu như anh ta hiểu rõ, thì cũng đã không phải là một cậu ấm ăn chơi như vậy rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, khối đá tiếp theo của các anh chắc chắn sẽ sụp đổ! Hôm nay các anh cắt bao nhiêu khối đá thì cũng sẽ đều bị sụp hết!” Lê Tiểu Quyền thấy Khổng Duệ Chí nhìn anh ta, lúc này hừ lạnh một tiếng.
Khổng Duệ Chí sờ lên gáy, nói lầm bầm: “Vậy mà lúc trước tôi không phát hiện ra, bên trong bốn dòng họ nhỏ thế mà lại còn có một con chó dại.”
“Vậy thì không phải đâu, chó dại gặp ai cũng muốn cắn một ngụm, là muốn thử xem răng lợi như thế nào à.” Lúc này Cao Phong cũng nói tiếp một câu.
Hai người này kẻ xướng người hoạ, trong nháy mắt dẫn tới một trận cười lớn của tất cả mọi người ở nơi đây.
Sắc mặt của Lê Tiểu Quyền lúc xanh lúc trắng, trong mắt bắn ra lửa giận, phảng phất như có thể thiêu đốt cả người anh ta luôn.
“Ngậm miệng vào đi, còn ngại không đủ mất mặt hay sao?” Thương Tuấn Hồng hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại trong lòng anh ta cảm thấy rất vui sướng, anh ta vừa mở được một khối đá phỉ thuý cực phẩm Loại băng, trong lòng đang vô cùng sung sướng thoải mái.
Đến cả sự thù hận ở trong lòng của anh ta với Cao Phong, cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Miệng của Lê Tiểu Quyền ngập ngừng, nhưng cũng không dám tiếp tục nhiều lời nữa.
Khối đá nguyên liệu thô thứ hai của Cao Phong cũng đã bị cắt mở.
Lần này, ngược lại là ra một khối phỉ thúy nhỏ, nhưng phẩm chất cũng không quá tốt.
Bởi vì trước đó Thương Tuấn Hồng vừa mới mở ra một khối phỉ thuý cực phẩm Loại băng, cho nên bây giờ Cao Phong có mở được một khối loại Kim ti, thì so sánh với những khối đá trước đó cũng không khiến người ta cảm thấy quá ngạc nhiên.
Khối phỉ thuý phẩm chất không tệ thứ hai này, bị Cao Phong tiện tay bán đi với giá mấy trăm triệu.
Sau khi cắt xong hai khối nguyên liệu thô này, trong tay của Cao Phong chỉ còn lại một khối đá nguyên liệu nhỏ, trong lòng anh cũng hơi do dự một chút, cũng không vội vàng cắt luôn.
“Sư phó, cho tôi hỏi một chút những khối đá phế liệu ở khu phế liệu đằng sau kia có ai muốn không?” Cao Phong chỉ tay vào khu phế liệu đằng sau bàn giải thạch.
Những khối đá ở trong khu phế liệu đó đã chất thành một núi nhỏ, tất cả đều là những khối đã đã bị cắt mở ra rồi, giờ phút này giống như rác rưởi bị tuỳ ý vứt bỏ ở chỗ đó.
Hai nửa khối phế liệu mà vừa rồi Thương Tuấn Hồng cắt ra, cũng đang yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Sư phó giải thạch ban đầu hơi sững sờ một chút, sau đó khoát tay nói: “Đó đều là những phế liệu đã cắt đổ, đều là những đồ vật mà không ai muốn đâu.”
“Chờ sau khi đại hội đổ thạch kết thúc, chúng tôi sẽ đem những hòn đá này bán cho những nhà máy vôi, để bọn họ đánh thành các loại xi măng mà thôi.”
Đồ vật sao.
Trong lòng của Cao Phong hơi rung động, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: “Vậy tôi có thể tùy tiện cầm hai khối đá đi có được không?”
Sư phó giải thạch hơi dừng lại một chút, sau đó hướng mắt về phía toàn bộ mọi người hỏi: “Tất cả những phế liệu trong khu phế liệu này đều là phế liệu mà các vị cắt ra, có ai còn muốn lấy lại hay không?”
Câu hỏi này vừa nói xong, cũng không có ai trả lời.
Những khối đá đã sụp đổ đó, vừa nhìn đã thấy tức giận, làm gì có ai không có việc gì tự tìm sự bực bội đến cho nhà mình đâu.
Nhưng cũng có người lập tức nghĩ đến, đoán chừng Cao Phong coi trọng khối đá đã chết trước đó của Thương Tuấn Hồng đi.
Dù sao bên trong khối đá đó cũng có phỉ thuý, cũng phải có giá trị đến hơn hai trăm triệu đi?
Rất nhiều người đều đã có chút khó chịu, bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào đống phế liệu đó, số tiền hai trăm triệu thì cũng là tiền mà!