Chương 1840
Cho nên, Thương Tuấn Hồng hừ lạnh một tiếng nói: “Lời nói đã nói ra ngoài thì như đã tát nước đi, Thương Tuấn Hồng tôi từ trước đến nay đều không bao giờ lật lọng, khối đá kia chính là do tôi vứt bỏ đi, đương nhiên cũng sẽ không đi nhặt lại.”
“Nếu như anh muốn, thì cứ coi như là tôi ban thưởng cho anh đi, thì làm sao chứ?”
Khóe miệng của Thương Tuấn Hồng mang theo sự trêu đùa, phảng phất giống như là muốn đem món đồ hư này để bố thí cho Cao Phong.
Đổi lại là người bình thường, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự sỉ nhục này.
Nhưng mà, Cao Phong lại nghiền ngẫm một lúc rồi cười nói: “Vậy thì tôi phải cảm ơn sự ban thưởng của cậu Hồng đây rồi, ông Duệ Chí, cầm phế liệu đi.”
Khổng Duệ Chí sững sờ, nhẹ giọng nói: “Cậu Vũ, phỉ thúy này đã bị người ta bỏ đi, nếu như nhặt lên thì giống như chúng ta nhận sự bố thí của anh ta vậy, cái này có chút, có chút mất mặt…”
Lời nói của Cao Phong lại mang theo sự tự tin, anh nói: “Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng! Làm sao mà ông có thể biết được, sau này anh ta sẽ không cầu xin tôi, một lần nữa ban thưởng cho anh ta? Đi lấy đi!”
Khổng Duệ Chí sững sờ ngây người ra, càng lúc càng không thể hiểu thấu suy nghĩ của Cao Phong.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cao Phong tự tin như vậy, Khổng Duệ Chí vẫn là không nói thêm gì nữa, mà đi về phía khu phế liệu, cầm lấy hai khối phế liệu kia trở về.
Ở bên dưới đài có rất nhiều người, bao gồm cả cô gái mặc áo đen kia, lúc này trong lòng cũng đều cảm thấy rất khó hiểu.
Cái người tên là Cao Vũ này, trông cũng đâu có vẻ giống như người thiếu tiền nhỉ!
Cho dù có thiếu tiền, thì cũng không cần phải vì số tiền hai trăm triệu này mà vứt bỏ cả tôn nghiêm của mình chứ nhỉ?
Lúc trước anh ta mua bán khối đá cho Thương Tuấn Hồng, của đều kiếm lời cả bảy tỷ, vì sao lại phải quan tâm đến số tiền hai trăm triệu này cơ chứ?
Cho nên, lúc này có rất nhiều người đều nghĩ mãi mà không hiểu, thậm chí đã có rất nhiều người cảm thấy kinh thường Cao Phong.
Chí ít đối với bọn họ mà nói, nếu như Thương Tuấn Hồng đã nói với bọn họ như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không vì số tiền hai trăm triệu đó, mà ném mặt mũi của mình đi.
Mà Cao Phong kia thì sao, đến cả mặt mũi và tôn nghiêm cũng không cần, thật sự làm cho rất nhiều người cảm thấy khinh thường.
Bao gồm cả cô gái mặc áo đen kia, cũng có chút khinh thường.
“Đồ keo kiệt, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng chỉ là đồ keo kiệt mà thôi.” Cô gái mặc áo đen ung dung nói.
Còn ông già thì khẽ nhíu mày lại, nhỏ giọng nói: “Cô chủ, có khả năng sự việc không đơn giản như vậy đâu.”
Cô gái mặc áo đen sửng sốt một chút, nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Lúc này ở trên đài giải thạch, Khổng Duệ Chí đã đem hai khối phế liệu mà Thương Tuấn Hồng vứt đi, lấy đến trước mặt của Cao Phong.
Cao Phong xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve quan sát hai khối đá thô này.
Ở khoảng cách gần quan sát khối đá này, trong lòng của Cao Phong không nhịn được mà lộp bộp một tiếng.
Đá phỉ thuý nhìn trông có vẻ chẳng ra sao cả, vậy mà khi sờ tay vào lại có cảm giác cực kì bất phàm.
Thậm chí cảm giác còn có vẻ tốt hơn khi so sánh với loại Kim ti thuần khiết.
Rõ ràng chỉ là một khối phỉ thúy nhìn qua có vẻ tính chất chẳng ra sao cả, vì sao lại có cảm xúc tinh tế như vậy?
Cao Phong vừa nhìn vừa sờ, càng xem càng cảm thấy, có khả năng quả thật anh đã nhặt được một món hời lớn rồi.
“Cậu Vũ, thế nào rồi?” Trong lòng của Khổng Duệ Chí cũng rất tò mò, nhịn không được vội vàng dò hỏi.
“Trước tiên cứ để qua một bên đã, cắt khối đá ở trong tay tôi đã.” Cao Phong suy nghĩ một chút, cầm một khối đá có thể thích không lớn lắm ở trong tay, đặt ở bên trên máy giải thạch.