RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1872

Khóe miệng của cha Cao Anh Hạo giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Cao Anh Hạo của bây giờ, cũng đã không nghe lời ông ta nói nữa rồi.

“Cậu Anh Hạo, cao thủ nước ngoài đã đến rồi.”

Bỗng nhiên, lại có một người đàn ông trẻ mặc áo đen bước nhanh đến từ ngoài cửa, âm thanh cung kính nói với Cao Anh Hạo.

“Tốt!” Hai mắt của Cao Anh Hạo tỏa sáng, lúc này nói: “Hiện tại lập tức đi tiếp đón.”

Rất nhanh, Cao Anh Hạo đã mang theo một đám thành viên quan trọng của nhà họ Cao, đi về phía cửa để tiếp đón vị cao thủ người nước ngoài này.

Lần này, Cao Anh Hạo đã ký thác rất nhiều hi vọng với vị cao thủ người nước ngoài này, muốn trông cậy vào anh ta có thể bắt Cao Phong về đây.

Cho nên đã tự mình đến đây tiếp đón, cũng coi như là một sự tôn kính đối với những vị cao thủ người nước ngoài này.

“Cậu Anh Hạo, lần này chúng tôi cao thủ mà chúng tôi mời đến, đều đến từ một tổ chức vô cùng lớn mạnh ở nước ngoài, tổ chức của bọn họ đã trải rộng toàn bộ nước ngoài rồi.”

“Cao thủ ở trong tổ chức, càng là nhiều vô số kể, đồng thời bọn họ cũng là võ sĩ chân chính, thực lực xa hơn rất nhiều lần so với người bình thường.”

Một thành viên của chi thứ nhà họ Cao, nhẹ giọng báo cáo ở bên tai của Cao Anh Hạo.

“Anh không cần nói nhiều lời vô nghĩa với tôi như vậy, anh chỉ cần nói cho tôi biết, người tới lần này, có thể bắt được Cao Kình Thiên về đây hay không?” Cao Anh Hạo khoát tay nói

“Chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, trừ phi Cao Kình Thiên không phải là người.” Giọng nói của tên chi thứ nhà họ Cao này rất tự tin.

“Tốt!” Trên mặt của Cao Anh Hạo rất mong, khẽ gật đầu.

Lúc này thời gian đã là đêm tối, đã gần đến nửa đêm.

Nhưng xung quanh nhà họ Cao và các khu vực trung tâm khác, đều sáng đèn giống như là mặt trời giữa trưa.

Vô số ánh đèn, hải đăng, đều được thiết kế ở trung tâm đảo, thậm chí còn có một ít kéo dài đến tận biển phía xa.

Cho nên ít nhất thì trong khoảng cách hơn hai ki lô mét, thì tầm nhìn chắc chắn không có vấn đề gì.

Không bao lâu, một chiếc tàu chở khách siêu lớn, theo nước biển chậm rãi lái đến đảo trung tâm.

Ở trên thân thuyền, đều viết một chữ Cao rất to, nói rõ rằng đây chính là tàu mà nhà họ Cao chuyên dùng để đón khách.

Cao Anh Hạo nhắm con mắt lại, trong lòng càng thêm kích động.

Thuyền đón khách đã chậm rãi dừng sát ở bên bờ, mỏ neo thuyền cũng ném xuống.

“Phải rồi, anh họ Anh Hạo, lần này cao thủ nước ngoài đến chính là Việt Kiều, cho nên có thể dùng tiếng việt để giao tiếp cũng không có vấn đề gì cả.” Có người giải thích ở bên cạnh Cao Anh Hạo.

Cao Anh Hạo hơi sững sờ, tin tức này thì ngược lại bây giờ anh ta cũng vừa mới biết, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là khẽ gật đầu im lặng chờ đợi.

Tàu đón khách dừng lại, buồng nhỏ ở trên tàu cũng theo đó mở ra, một đoàn người cất bước đi xuống,

Đi ở đầu, là một ông già hơn năm mươi tuổi.

Đi theo phía sau là năm, sáu nam nữ hơn ba mươi tuổi, theo sau nữa thì chính là chiến sĩ của nhà họ Cao.

Lão già nọ mặc một chiếc áo choàng màu đen, trên gương mặt thoạt nhìn không có chút vẻ già nua nào cả, ngược lại là tinh thần phấn chiến khiến cho người ta có một loại cảm giác càng già thì càng dẻo dai.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có một cỗ khí thế đứng ở trên cao thiên hạ, khiến trong lòng của người ta không khỏi sinh ra sự sợ hãi.

Lão già đi đến chỗ boong tàu, sau đó đứng chắp tay, đứng ở trên cao mà nhìn xem đảo trung tâm đảo của nhà họ Cao.

“Hai mươi năm trước, khi tôi còn có danh tiếng ở Việt Nam, từng muốn tới ra mắt người cầm quyền của nhà họ Cao một chút.Nhưng mà, đến cả tư cách tiến vào khu vực biển của nhà họ Cao cũng không có, không nghĩ tới sau hai mươi năm trôi qua, con cháu của nhà họ Cao ngược lại lại bỏ ra một số tiền lớn để mời tôi đến! Quả thật là cuộc đời như một vở diễn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi