RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1880

Dù sao thì loại phỉ thuý Loại Pha lê từ quặng lâu năm này cũng được coi là nằm trong nhưng loại phỉ thúy siêu cực phẩm, mang ra ngoài tuyệt đối không bị hạ giá.

Nhưng mà Cao Phong cầm viên phỉ thuý Loại Pha lê từ quặng lâu năm trong tay lên ước lượng một chút, lại chậm rãi buông xuống.

Anh cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, chuyện này chắc cũng không có tác dụng gì.

Dù sao thì khối phỉ thúy Long Thạch chủng này lại được mở ra trước sự chứng kiến và có mặt của bao nhiêu người.

Sớm muộn gì thì chuyện này cũng truyền đến tai của ông cụ Gia Cát.

Đến lúc đó ông cụ Gia Cát biết được rõ ràng là trong tay Cao Phong anh có một khối Long Thạch chủng vậy mà lại có thể đem phỉ thuý Loại Pha lê từ quặng lâu năm này ra ngoài, sợ rằng ấn tượng đối với anh sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Nếu như ông cụ Gia Cát là dạng người có bụng dạ hẹp hòi, đến lúc đó đừng nói đến việc giúp đỡ anh kết thân với nhà họ Phạm, nói không chừng còn trước mặt nhà họ Phạm, ông cụ còn nói không có quen biết anh.

Cái này Cao Phong coi như chỉ có mất đi mà không thu về được cái gì cả, chỉ vì một khối phỉ thúy không đáng để anh phải mạo hiểm như vậy.

Mặc dù loại phỉ thúy loại Long Thạch này vô giá, thì cũng không thể so sánh được với tương lai vận mệnh của khối tập đoàn Đế Phong, đơn giản như vậy còn tính toán cái rắm gì nữa.

“Xem ra khối phỉ thúy Long Thạch chủng này thật đúng là không giao ra thì không thể được rồi.” Cao Phong chậm rãi lắc nhẹ cái đầu.

Nhưng mà đối với việc giao ra những đồ vật này, Cao Phong làm sao mà không tiếc nuối một phen được.

Nhưng nó cũng là do nhặt được nên cũng chẳng để làm gì, đem nó làm quà tặng cho người khác, trong lòng cũng không quá đau khổ, tiếc nuối.

Cao Phong cẩn thận chu đáo nghiên cứu sự khác nhau của hai khối viên ngọc bích, bỗng nhiên nảy sinh ra ý định, anh liền đem miếng ngọc bội cùng với mặt dây chuyền đang đeo cầm ra bên ngoài.

Mặt dây chuyền do Kim Ngọc Hải tặng anh, toàn thân có màu lam nhạt, bất luận chỉ cần liếc sơ qua thì đều mang lại một cảm giác có nét gần giống với viên phỉ thúy kia.

Nhưng mà viên ngọc bội mà ông cụ Cao lưu lại cho anh, Cao Phong thực sự không nhìn ra được chất liệu, nó vừa giống như gốm sứ, cũng giống như inox lại vừa giống với ngọc thạch.

Cao Phong cẩn thận cảm thụ lại mọi thứ đều mang lại cảm giác không giống nhau, lại khiến cho anh vô cùng khó hiểu, làm anh không có cách nào có thể giải thích.

Nhưng mà cảm giác mà hai đồ vật này đem lại thật sự trên cả tuyệt vời.

Lúc này, phẩm chất của hai khối Long Thạch chủng trong tay của Cao Phong cùng với viên phỉ thúy lâu năm kia đều được công nhận là ngọc bích hàng đầu.

Nhưng sau khi Cao Phong cảm nhận thật cẩn thận anh mới phát hiện ra rằng cảm giác của viên phỉ thúy Long Thạch mang lại thậm chí còn không bằng cảm giác mà mặt dây chuyền với ngọc bội mang lại.

Điều này không khỏi khiến cho Cao Phong cảm thấy rất kì lạ, không phải nói là loại phỉ thúy Long Thạch chủng chính là loại phỉ thúy có chất lượng cao nhất hay sao?

Chẳng lẽ nói, còn có đồ vật đẳng cấp hơn cả mặt Long Thạch chủng hay sao?

Hoặc chính là viên ngọc bội kia cùng mặt dây chuyền đều được làm từ các nguyên liệu chế tạo khác mà Cao Phong chưa từng được thấy.

“Không đơn giản nha!” Cao Phong càng nghĩ càng cảm thấy bối cảnh của Kim Tuyết Mai không hề đơn giản.

Cao Phong tự lẩm nhẩm trong miệng, một bên cầm lấy một cái khối mặt dây chuyền kia, liền đem ra ánh đèn xem xét.

Được ánh đèn xuyên thấu qua, cảnh tượng bên trong của mặt dây chuyền thủy lam một lần nữa được hiện ra.

Kim Ngọc Hải nói trong này giống như có một bộ văn tự cổ đại được khắc trên bộ xương cốt của thú, nhưng lại có chút không giống với văn tự cổ cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi