RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1890

Hai người đang đứng ứng phó với cả một đám người đến chào hỏi, vừa mới chuẩn bị cất bước đi vào trong, thì bỗng nhiên nhìn thấy Cao Phong cũng đứng ở chỗ này.

“Cao Vũ, anh cũng dám đến đây sao?”

Lê Tiểu Quyền đầu tiên là sững sờ, sau đó cất bước đi đến chỗ Cao Phong ở bên này.

Nhưng mà trong trường hợp như thế này, có thể khẳng định rằng anh ta cũng không dám động thủ đánh Cao Phong, cũng chỉ dám nói nhanh trên miệng như vậy thôi.

Trong lòng của Thương Tuấn Hồng cũng như vậy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới vậy mà có thể đụng phải Cao Phong ở đây.

Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha!

Nhưng mà, Cao Phong đến nơi này để làm gì? Anh ta làm gì có tư cách mà tới tham gia lễ mừng thọ của ông cụ Gia Cát.

“Tĩnh Văn, San San, hai em cũng ở đây a!” Lê Tiểu Quyền chào hỏi với mấy cô gái, Thương Tuấn Hồng cũng gật đầu nhẹ xem như chào hỏi, còn duy trì phong độ của một công từ nhà giàu.

“Đúng vậy nha anh, đây còn không phải là bạn bè của Hướng San sao? Chúng em ở bên này nói chuyện mấy câu.” Lê Tĩnh Văn hơi bĩu môi.

“Bạn bè gì, cũng không biết tên ranh con khùng khùng điên điên này từ đâu ra! Cũng có tư cách làm bạn bè cùng với bốn dòng họ ở kinh đô Hà Nội chúng ta.”

“San San, ánh mắt của em cũng thật sự quá thấp đi.” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, đối với Cao Phong ghét bỏ hiện rõ ra mặt.

Dù sao hiện tại cũng đã xé nát mặt mũi, thì căn bản cũng sẽ không cần để ý chút mặt mũi nào của đối phương cả.

Huống hồ, mối quan hệ giữa anh ta cùng với Cao Phong, cũng xác thực không có cái gì cái gọi là thể diện.

“Anh à, nghe nói anh ta còn có quen biết với Khổng Duệ Chí, lại còn có tư cách tới đây tham gia bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Gia Cát.” Lê Tĩnh Văn phối hợp với Lê Tiểu Quyền nói.

“Tôi không biết anh ta ăn trộm được thư mời ở đâu, nhưng nếu như bị dòng họ Gia Cát điều tra ra thì anh ta phải chịu trách nghiệm đấy.”

“Đi, đi thôi, đi thôi, chúng ta nên đi nhanh lên, miễn dính phải đồ đen đủi này.”

Lê Tiểu quyền đưa tay kéo Lâm Hướng San cùng Lê Tĩnh Văn đi, một mặt bày ra bộ dáng ghét bỏ, giống như Cao Phong là một cái bệnh dịch truyền nhiễm.

Nhưng mà, Lâm Hướng San lại quay người lại một chút, né tránh bàn tay của Lê Tiểu Quyền, căn bản không nguyện ý bị Lê Tiểu Quyền lôi kéo đi.

“Mặt anh đây là đang ngứa sao?” Bỗng nhiên, Cao Phong nhàn nhạt lườm Lê Tiểu Quyền một chút.

“Anh nói cái gì cơ, có giỏi thì anh lặp lại lần nữa cho tôi nghe!” Lê Tiểu Quyền tiến lên trên một bước, trên mặt hiện lên tia cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm vào Cao Phong, ngón tay cũng cong lên chỉ vào chóp mũi của Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi xòe bàn tay ra, đem cánh tay của Lê Tiểu Quyền chậm rãi đánh tới một bên, nói: “Mặt của anh đã tiêu sưng rồi đúng không? Nhưng mà tôi cũng có thể đánh cho nó sưng lại đấy.”

“Cậu có thể thử một chút.” Thương Tuấn Hồng lườm Cao Phong một chút, trên mặt tràn đầy khiêu khích mà nói.

Anh ta không tin rằng Cao Phong có thể động thủ với Lê Tiểu Quyền ở chỗ này.

Nhưng mà anh ta cũng có chút hi vọng rằng Cao Phong động thủ đối với Lê Tiểu Quyền.

Bởi vì nếu Cao Phong dám cả gan động thủ đánh người tại bên trong bữa tiệc mừng thọ của dòng họ Gia Cát thì chuyện này thực sự rất nghiêm trọng.

Đến lúc đó đừng nói đến việc Cao Phong có là thành viên của hiệp hội đồ cổ thành phố Biển Đông đi nữa, cho dù hội trưởng của hiệp hội bọn họ có tới đi chăng nữa cũng chỉ sợ không gánh tội nổi cho Cao Phong.

Cho nên bây giờ anh ta chính là đang cố ý chọc giận Cao Phong.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lê Tiểu Quyền, nói: “Anh xác định để tôi ra tay đánh anh sao?”

Giọng nói rơi xuống, trong nháy mắt ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, âm u.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi