RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1912

‘Lúc ấy ông lão bên người của Phạm Thanh Nhiên có nói nếu nhà họ Lê không muốn bị diệt thì miệng của Lê Tiểu Quyền cũng phải giữ cho sạch sẽ vào.

Lúc ấy Lê Tiểu Quyền còn có chút không phục, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta đơn giản chính là đi qua một lượt Quỷ Môn quan.

“Không có, không có mà, chị Thanh Nhiên, đây chính là do anh Cao Vũ mở ra, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến.” Lê Tiểu Quyền trong nhát mắt đã bắt đầu chuyển biến lời nói.

Mà đổi thành những vị khách trung niên khác cũng đánh cược thạch trên đại hội đang đứng ở bên ngoài cũng ra mặt chứng thực.

Ông cụ Gia Cát ý vị thâm trường mà nhìn Thương Tuấn Hồng một chút, trong lòng chính là có chút không vui.

Thương Tuấn Hồng này thực sự coi như ông cụ đã già, vậy mà lại dám bịa ra loại chuyện hoang đường chỉ hươu bảo ngựa này để lừa gạt ông?

Thậm chí còn kém chút nữa thôi, là ông đã bỏ lỡ khối Long Thạch chủng cực phẩm như thế này.

“Cái phỉ thúy Băng chủng kia vẫn nên trả lại cho cậu chủ họ Thương đi, ông già này không mua nổi.”

Tính cách của ông cụ Gia Cát cũng là cảnh trực, lúc này cũng có thể cho người đem phỉ thúy Băng Chủng đưa trả về được.

Trong lòng Thương Tuấn Hồng rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận lấy.

Chuyện hôm nay được xử lí như vậy, xem như chính là nét bút hỏng lớn nhất của cuộc đời hắn.

“Người trẻ tuổi Cao Vũ này, vừa rồi ông già này làm việc có chút đường đột, xin cậu bỏ qua cho lão.” Ông cụ Gia Cát một lần nữa xoay người lại, đối với Cao Phong nói.

“Ông Gia Cát cứ khách khí, là cháu không dám trách cứ ông.” Cao Phong cũng trở về làm cái nghi thức xã giao.

Đồng thời trong lòng cũng đang ước lượng, anh có nên tiếp tục để ông cụ Gia Cát giúp anh làm quen được với nhà họ Giang hay không, hay vẫn nên nghĩ một chút biện pháp cùng với Phạm Thanh Nhiên đánh qua một chút quan hệ.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ cao ngạo kia của Phạm Thanh Nhiên, đoán chừng là cũng không vui mừng gì, cho nên cẫn là chỉ có thể đi trên con đường của ông cụ Gia Cát này.

Cùng lúc đó, đám người giúp việc của dòng họ Gia Cát đều đã đặt tất cả bàn ghế xuống, có thể mở tiệc bất cứ lúc nào.

“Mời các vị khách quý ngồi xuống, hôm nay dòng họ Gia Cát chúng tôi chuẩn bị yến tiệc còn chưa được chu đáo, mong mọi người đừng ghét bỏ!”

Gia Cát Kiến Nguyên một lần nữa chào hỏi xong một đám khách mời ngồi xuống, sau đó liền phân phó người giúp việc mang thức ăn lên.

“Người trẻ tuổi Cao Vũ, không bằng cậu sang ngồi với ông lão này một bàn? Đương nhiên bạn bè của cậu cũng có thể ngồi cùng một chỗ.” Ông cụ Gia Cát mời Cao Phong đi qua.

“Được rồi ạ.” Đám người Cao Phong cũng không từ chối.

Trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, Cao Phong cùng những người khác đứng dậy, đi theo ông cụ Gia Cát dẫn đầu, đang chuẩn bị ngồi vào chỗ ngồi.

Nhà họ Diệp nội thành Hà Nội, đến!

Bỗng nhiên, người canh cửa hát lên một câu.

Một tiếng hát lễ này, mang theo âm thanh run rẩy, giống như đã bị chấn động mạnh.

Bộp! Ông cụ Gia Cát đột nhiên quay đầu, trừng to mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Mà một đám khách mời ở giữa sân, đột nhiên bất ngờ kêu to lên.

“Cái gì cơ?” “Là nhà họ Diệp sao?”

“Xì xào xì xào”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi