RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1917

“Thầy Dương Bình? Thầy đã bình ổn lại chưa?” Ông cụ Gia Cát thăm dò hỏi.

Đầu tiên Trọng Dương Bình là nhìn chằm chằm vào Cao Phong một chút, sao đó liền cực kì tự nhiên thu hồi lại ánh mắt của mình.

Cho dù trong lòng tràn ngập kinh hãi, thì trên mặt mũi cũng không thể lộ ra nửa điểm.

“Để ông cụ Gia Cát chê cười rồi, hôm nay Dương Bình đã rèn luyện quá độ, cho nên cơ bắp có chút đau nhức, vừa rồi bị sặc nước uống, cho nên mới có chút đứng ngồi không yên.” Trọng Dương Bình cầm ra một chiếc khăn lau bàn, không để lại dấu vết giải thích nói.

“Hóa ra chuyện này là như vậy.” Trong lòng ông cụ Gia Cát cũng hiểu rõ, phân phó người giúp việc lau sạch mặt bàn.

Phạm Thanh Nhiên liếc nhìn Trọng Dương Bình, trong lòng cô ta cũng có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ yên lặng cúi đầu xuống không nói gì.

Tính cách cô ta cũng kiêu ngạo, nhưng sức quan sát thì cực kì nhạy cảm.

Cho nên cô ta đã thấy rõ ràng, Trọng Dương Bình chính là vào lúc Cao Phong đi nắm lấy mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ anh ra, mới cả người như bị điện giật ngã quỵ xuống mặt đất.

Nhưng mà, mặc dù Phạm Thanh Nhiên cực kì thông minh, cũng không nghĩ ra được hai chuyện này ở giữa rốt cuộc có liên hệ gì.

Bởi vì cô ta căn bản không bao giờ nghĩ đến, giữa Cao Phong và Trọng Dương Bình rốt cuộc có mối liên hệ gì?

Trọng Dương Bình uống một hớp trà, biểu lộ bình thảnh trên bộ mặt một lần nữa quay trở về, nhưng trong lòng vẫn dao động không thôi.

Cái tình huống của ông cụ Gia Cát như thế nào?

Ông ta không phải cũng muốn nhìn viên cổ ngọc bội của Cao Vũ sao?

Hiện tại xem như lại quên mất rồi sao?

Hãy tiếp tục theo dõi đi chứ!

Lúc này Trọng Dương Bình hận không thể đưa tay ra, một tay lấy mặt dậy chuyền ngọc bội ở bên trong cổ của Cao Phong đem ra ngoài.

Nhưng mà do địa vị của ông ta, tuyệt đối không cho phép ông ta làm như vậy.

Cho dù là trong lòng không thể chờ đợi kịp, nhưng ông ta cũng không thể làm loạn.

Nhà họ Diệp ở trong nội thành Hà Nội, phong cách gia đình nề nếp, danh tiếng lẫy lừng.

Mỗi một tiếng nói hay cử chỉ, đều đại biểu cho hình tượng nhà họ Diệp.

Sao ông ta có thể làm ra được chuyện này chứ, sự tình tùy tiện lấy đồ của người khác thật sự quá hoang đường.

Nếu ông ta chủ động đi nói chuyện với Cao Phong, cũng có vẻ rất đường đột.

Cho nên Trọng Dương Bình, chỉ có thể đem tất cả hi vọng của mình ký thác lên người của ông cụ Gia Cát.

Thế nhưng từ sau khi Trọng Dương Bình đứng dậy, ông cụ Gia Cát giống như muốn đem chuyện này quên đi, không nhắc đến sự kiện cái ngọc bội trên cổ của Cao Phong nữa.

Lúc này Trọng Dương Bình như ngồi bàn chông, thỉnh thoảng còn nhìn Cao Phong một chút.

Bầu không khí trên bàn ăn một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Cuối cùng, Trọng Dương Bình không chịu được nữa.

“Bữa tiệc mừng thọ hôm này của ông cụ Gia Cát, chắc hẳn là có thể thu thập được không ít khối ngọc tốt đi.” Trọng Dương Bình cân nhắc nói.

“Ha ha ha đúng là như vậy!” Người trẻ tuổi Cao Vũ này cũng dâng lên một khối phỉ thúy đế vương Long Thạch chủng, nhìn lại nếu có cơ hội gặp gỡ ông chủ nhà họ Diệp, tôi sẽ để cho ông ấy thưởng thức.” Ông cụ Gia Cát trong nhắt mắt liền cười tươi rạng rỡ.

“Dương Bình sẽ đem lời này nói với ông chủ.” Trọng Dương Bình cúi đầu bình thản nói.

Sau đó bỗng nhiên nói: “Vừa rồi ông cụ Gia Cát nói, ngọc bội bên trong cổ của người thanh niên này chính là ngọc bội có phẩm chất bất phàm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi