RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1921

“Người của nhà họ Phạm, cũng không phải dễ gặp. Thanh Nhiên chính là người nhà họ Phạm, cậu cũng có thể thông qua con bé, gặp một số người tiềm năng của nhà họ Phạm.” Ông cụ Gia Cát hơi híp măt lại.

Ý tứ trong lời nói của ông cụ Gia Cát, Phạm Thanh Nhiên đã kiêu căng như vậy, nhà họ Phạm khẳng định cũng vô cùng kiêu ngạo.

Cao Phong tự nhiên cũng có thể nhìn ra.

“Nhưng mà ông Gia Cát, tôi không thể không đi gặp được.” Giọng điệu của Cao Phong kiên định trả lười.

Ông cụ Gia Cát cũng gật đầu nhẹ, ông cụ cũng có thể cảm nhận được sâu trong đáy mắt của Cao Phong là sự kiên định không thay đổi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Cao Phong, chỉ có thể có ông chủ nhà họ Phạm mới có thể giải quyết được vấn đề nan giải này, ngay cả Phạm Thanh Nhiên của nhà họ Phạm cũng không được.

“Cho nên vị gia chủ của nhà họ Phạm, cậu Cao Vũ đây không phải không thể gặp?” Ông cụ Gia Cát vuốt vuốt khối phỉ thúy Long Thạch chủng trong tay, trong lòng thầm cân nhắc lợi hại.

Dù sao thì ông với Cao Phong cũng chỉ là lần thứ nhất gặp mặt.

Nếu có chuyện gì gì không may xảy ra, ông cũng không muốn chịu trách nghiệm.

Ông cụ Gia Cát thưởng thức phỉ thúy, trầm ngâm mấy giây sau nói: “Cậu Cao Vũ này, không bằng hãy bồi ông lão tôi đây đánh hai ván cờ vậy đi?”

“Có thể!” Cao Phong không chút do dự gật đầu.

“Quân cờ, cờ tướng hoặc cờ vây, có thể nhường người trẻ chọn trước.” Hai mắt của ông cụ Gia Cát tỏa sáng.

Cờ phẩm gặp người phẩm, đây chính là phương thức nhanh nhất để kiểm nghiệm một người.

“Ông cụ Gia Cát cứ tùy ý, con thế nào cũng được,” Cao Vũ khiêm tốn cười nói.

“Tốt!”

Ông cụ Gia Cát cởi mở cười một tiếng, lúc này tự mình đi cầm một bộ cờ vây tới đây.

Màu trắng của quân cờ như dương chi bạch ngọc, nhìn thật kỹ có thể thấy được phẩm chất cực kỳ không tầm thường.

Quân cờ đen hình như được chế tạo từ một loại mã não màu đen, cảm xúc mà nó đem lại khác hoàn toàn với quân cờ trắng như ngày với đêm.

Các quân cờ cho Cao Phong cảm giác, quân cờ màu trắng giống như tính cách của người ôn hòa.

Mà quân cờ đên thì lại mang đến cảm giác băng lạnh thấu xương, ẩn chứa sự giết chóc vô tận.

“Người trẻ tuổi này, cậu muốn chọn quân cờ nào?” Ông cụ Gia Cát quan sát đến động tác của Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhàng cầm lấy một quân cờ màu đen, anh đã có đáp án.

Ông cụ Gia Cát cười nhạt một tiếng, đưa tay ra hiệu.

Cao Phong nâng tay hạ quân cờ xuống, đi quân cờ đầu tiên, quân cờ màu đen vững vàng đứng ở giữa bàn cờ, giống như đâm thẳng vào vị trí trái tim.

Chẳng biết từ lúc nào, Phạm Thanh Nhiên đã thấy hai người nói chuyện xong, cũng chậm rãi đi tới đây, trên mặt còn có vẻ tò mò.

Nhưng mà, trong lòng cô ta lại có chút nghiền ngẫm.

Ông cụ Gia Cát cả đời này yêu thích ngọc thạch phỉ thúy cùng với cờ vây, điều này cũng không phải bí mật gì trong nội thành Hà Nội.

Kỹ năng đánh cờ của ông cụ vô cùng cao siêu, có danh xưng là vua cờ bậc tám, ở địa bàn nội thành Hà Nội này, thật đúng là không tìm được mấy cái đối thủ.

Cao Phùng cùng với ông cụ Gia Cát đánh cờ vây, chẳng khác nào là lấy trứng chọi với đá.

Phạm Thanh Nhiên chậm rãi dạo bước, đi đến bên cạnh hai người, xem cờ thì không nói, nhưng nhất định phải giữ im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi