RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1930

Ở thủ đô này, một tấc đất bằng tấc vàng, vậy mà có được những thứ giá trị như thế thì đã có thể tượng trưng cho quá nhiều thứ rồi. Đây là một biểu tượng của sự quyền lực.

Sau khi Trọng Dương Bình trở về từ dòng họ Gia Cát, ông ta có chút gì đó bồn chồn, ông ta hơi lơ đãng với tất cả mọi thứ như đang lưỡng lự điều gì đó, trong lòng có chút vướng bận.

Cuối cùng, sau khi hút hết ba điếu thuốc, Trọng Dương Bình bước đến phía trước một ngôi nhà.

“Gia chủ có đây không?”

Trọng Dương Bình đi xung quanh, tới cửa thì dừng lại hỏi.

Hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục bảo an đứng ở trước cửa, trả lời ngắn gọn: “Gia chủ đang ở bên trong.”

Trọng Dương Bình khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa mấy lần, đợi thêm khoảng một phút, sau đó mới đẩy cửa phòng ra rồi bước vào.

Với tư cách là vệ sĩ riêng, thân cận nhất của nhà họ Diệp, Trọng Dương Bình mới có gan mà can đảm bước thẳng vào nhà mà không cần xin phép bất cứ ai.

Trang trí của ngôi nhà chủ yếu rất đơn giản, sự đơn giản bên trong làm cho người ta nhìn vào có cảm giác nhẹ nhàng thoáng đãng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cách trang trí của căn phòng này, là liền có thể đại khái đoán ra chủ nhân của căn phòng này là người như thế nào, tính cách ra sao.

Lúc này trong căn phòng không có một ai.

Trọng Dương Bình dừng lại một chút, đi về một hướng, dường như đã rất quen thuộc với ngôi nhà.

Đi đến một cái cầu thang, sau đó bước lên gác mái, trên đỉnh của căn phòng là tầng thượng.

Càng lên tới gần sân thượng, bước chân của Trọng Dương Bình càng nhẹ nhàng hơn.

Đến bậc cuối cùng để lên trên sân thượng, tiếng bước chân của Trọng Dương Bình nhẹ nhàng đến nỗi gần như không thể phát hiện ra, tư thế bước đi của ông ta cũng trở nên càng cẩn thận hơn.

Nếu để cho người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ bị sốc ngay tại chỗ.

Vì Trọng Dương Bình có người chống lưng đằng sau, ông ta đi đến nhà họạm cũng được coi như khách quý, tiếp đón nồng nhiệt.

Nhưng mà ông ta lúc này trông giống như là chuột thấy mèo vậy, cẩn thận từng li từng tí, cúi cả người xuống một chút, không dám lỗ mãng hay gây ra bất cứ chuyện gì.

Khi thấy bóng người ở trên sân thượng, Trọng Dương Bình cẩn thận đến cực điểm.

Ông ta cũng không dám đi ra.

Đứng bên mép của sân thượng, một người đang đứng chắp tay về đằng sau.

Vóc dáng cân đối, khí thế nổi bần bật lên.

Trên người khoác lên chiếc áo khoác lông chồn màu đen cực kỳ tinh xảo, càng lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Người đó rõ ràng chỉ là đứng im ở đó, vô hại nhìn mọi thứ, vậy mà lại để cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, tôn kính, cảm thấy như có điều gì đó cực kì sâu thẳm, kì bí.

Một cảm giác ấm ách.

Bất động như núi, nặng nề vô cùng.

“Quay lại.”

Giọng nói trầm thấp lại còn bình tĩnh điềm đạm, toát ra vẻ uy nghiêm của một bậc bề trên.

Trọng Dương Bình mặc dù không có phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng người kia vẫn nhẹ nhàng hỏi, như thể đã cảm giác được điều gì đó.

Đối với Trọng Dương Bình mà nói, người trước mặt ông ta ngay lúc này, đó giống như vị thần linh nào đó thật sự tồn tại.

Giờ mà nói sau lưng người kia có con mắt thứ ba, Trọng Dương Bình cũng sẽ không chút hoài nghi nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi