RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1934

Mà bây giờ muốn nghe lại một tiếng dạy bảo của ông Cao thì chỉ có thể gặp trong mơ mà thôi.

Thế gian khổ nhất chuyện tình cảm, chẳng mấy ai có thể vượt qua được, đầu muốn giữ mà thân không đợi!

“Ôi.”

Cao Phong khẽ thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa nhẹ nhẹ cái mũi, trong lúc chờ đèn đỏ liền rút một tờ khăn giấy lau đi khóe mắt.

Rõ ràng là một đấng nam nhi mà.

Tất nhiên phải là một người phải có bờ vai rộng, làm chủ công việc, gánh vác mọi việc từ lớn tới nhỏ.

Nhưng ai có thể quy định rằng một người đàn ông thực sự không thể buồn, không thể đau lòng cơ chứ.

Đến đường vành đai cao tốc bên ngoài Bắc Ninh còn được gọi là Đường vành đai thứ bảy.

Đường cao tốc Vành đai bên ngoài mở rộng ra phía ngoài đến ngã ba Bắc Ninh và Hà Nam, đi qua Thái Bình, Phú Thọ, Nam Định, Vĩnh Phúc và Quận Hà Đông, Quận Thanh Xuân và Quận Cầu Giấy của Hà Nội.

Đây chính là đường cao tốc trên cao G95.

Thủ đô vốn là vô cùng lớn, với hàng ngàn vạn dặm của sông và núi.

Ở nơi mà từng tấc đất là tấc vàng ấy vậy mà đã được mở rộng ra ngoài thêm đường Vành đai thứ bảy.

Một chiếc xe ô tô màu đen bỗng nhiên vụt qua, làm ngơ trước mấy biển báo hạn chế tốc độ ở bên đường.

Cái chuyện nhỏ nhặt này, rồi sẽ có người xử lý thôi.

Rú ầm động cơ lên đến cực độ, vừa đến khu vực hẻo lánh, vắng vẻ thì phanh gấp, chiếc xe chao đảo rồi từ từ dừng lại vững vàng ổn định đỗ bên lề đường.

Cao Phong đẩy cửa xuống xe, đi tới bên lề đường, vượt qua thanh rào chắn, tìm một bãi cỏ, không thèm để ý dù trên mặt đất tất cả đều là bụi bẩn, cứ như vậy thản nhiên ngồi xuống.

Trước mắt anh là một vùng đất trộng rộng lớn chưa được đầu tư phát triển, chân trời rộng lớn bao la, xa xăm vô tận.

Lúc này, Cao Phong đang quay mặt về hướng tây, mặt trời đã từ từ lặn xuống hết nửa phía Tây, tỏa ra một màu đỏ làm cho chói mắt.

Vào thời điểm ánh sáng xế chiều sắp tắt, trong lòng suy nghĩ về cha mẹ, con cái như những người bình thường khác, đốt cháy chút năng lượng cuối cùng của ngày hôm nay, nói ra hết những suy nghĩ băn khoăn trong lòng đã giấu kín bao lâu.

Chút ánh sáng và hơi nóng cuối cùng của ngày cũ.

Trong miệng của Cao Phong ngậm một ngọn cỏ khô, trong mắt hiện lên một cảm giác thực sự yên bình dễ chịu.

Thời gian được ở một mình như thế này cũng cực kỳ hiếm đối với anh.

Anh không khỏi nghĩ đến khi còn bé, trong lúc ông cụ Cao tranh thủ thời gian nghỉ trưa đã lẻn chạy ra khỏi phòng đọc sách, cùng Cao Tử Hàn rủ nhau chơi đùa.

Đi ra giữa trung tâm của hòn đảo để ngắm nhìn biển cả và nghe tiếng hải âu kêu.

Lúc đó Cao Phong đã rất hoảng sợ vừa vui sướng cười khúc khích, sợ rằng ông cụ Cao sẽ bắt được và kéo cả mình vào Cao Tử Hàn trở về phòng bất cứ lúc nào.

Cao Phong hiện tại vẫn nhớ rất rõ lúc đó Cao Tử Hàn mới sáu tuổi, chiều cao thì lại chỉ bằng của một đứa trẻ bốn tuổi, câu chuyện bây giờ của anh kể cũng chỉ từng là quá khứ vô cùng trong sáng.

Hai bàn chân nhỏ xinh trắng nõn khuấy động trong nước, vừa ăn kẹo mút vừa ngọt ngào nói với Cao Phong: “Anh à, lớn lên Tử Hàn sẽ kết hôn với anh.”

“Mẹ em nói rằng: Nếu con thích ai đó, thì con hãy kết hôn với người đó.”

Cao Phong khi đó cũng vỗ ngực nói: “Được, anh sẽ lấy em về làm vợ!”

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, những gì anh đã nói và làm khi còn trẻ thật nực cười, chính như thế mới để cho con người ta thật nhiều hoài niệm.

Và cảnh tượng trước mắt anh lúc này quả thật rất giống với lúc đó.

Tuy nhiên, không có Cao Tử Hàn nhỏ nhắn xinh xắn và dễ thương ở bên cạnh mình nữa, Cao Phong bây giờ cũng không còn phải sợ rằng ông cụ Cao sẽ đưa mình trở về phòng nữa.

Rõ ràng không có lo lắng và sợ hãi như vậy nữa, thế nhưng tại sao bây giờ trong lòng lại càng thêm hoảng sợ như vậy cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi