Bởi vì Kim Tuyết Ngọc có thành kiến với Cao Phong, cho dù cô giải thích, cô ta cũng sẽ không tin tưởng.
Trừ khi để cô ta tận mắt chứng kiến thực lực của Cao Phong, cô ta mới có thể tin tưởng, hiện giờ Cao Phong thật sự thay đổi.
"Em vẫn chỉ thấy anh ta y như trước đây, chẳng qua lúc trước là ăn nằm chờ chết, mà bây giờ là lái chiếc xe BMW ăn nằm chờ chết, đơn giản như vậy.” Kim Tuyết Ngọc bĩu môi.
Cô ta vốn có chút áy náy với Cao Phong, hiện giờ thấy Kim Tuyết Mai đứng về phía Cao Phong như vậy, chút áy náy trong lòng lập tức biến mất không còn sót lại gì.
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô bị kẹp ở giữa rất khó xử, một bên là em gái, một bên là người đàn ông của mình.
Xem ra mình phải tìm thời gian, để Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc nói chuyện tử tế, cho dù chỉ giải trừ một chút hiểu lầm cũng tốt.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Cao Phong đã lái ô tô tới khu dân cư Phương Đông.
Khu dân cư Phương Đông chiếm diện tích rất lớn.
Ở vị trí phía đông Hà Nội, giống như một con rồng to Phương Đông, ngắm cả thành phố Hà Nội.
Cao Phong đi ô tô còn chưa tới khu dân cư Phương Đông, đã thấy được thiết kế tráng lệ của khu dân cư Phương Đông.
Tất cả xung quanh đều là khu dân cư bình thường quy hoạch hợp lý, mà đi vào bên trong là biệt thự độc lập.
Lúc đi qua cửa thứ nhất, hai bảo vệ liếc mắt nhìn Cao Phong, thanh chắn tự động nâng lên, ghi nhớ biển số xe của Cao Phong.
Trong lòng Cao Phong âm thầm khen ngợi, biện pháp đảm bảo an ninh trật tự ở đây làm rất tốt.
Ra vào đều có đăng ký ghi lại, như vậy có thể đảm bảo tài sản của khách hàng cùng với an toàn tính mạng.
Cho dù thật sự xuất hiện chuyện trộm cướp này, cũng có thể dựa vào ghi chép, nhanh chóng khóa chặt đối tượng.
Mà Cao Phong theo con đường chính, lập tức lái vào trong khu biệt thự.
Ở hai bên đường, cách một đoạn sẽ có một cái camera điện tử, lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Cao Phong lái khoảng mười phút, mới chậm rãi tới gần khu biệt thự ở khu dân cư Phương Đông.
Có thể nghĩ tới, diện tích ở nơi này rộng tới cỡ nào.
Mà điều khiến Cao Phong bất ngờ chính là, khu biệt thự này nằm biệt lập với khu dân cư bên ngoài.
Khu biệt thự và khu dân cư, lại xuất hiện một cửa điện tử.
Chắc chắn rồi, ở nơi nào có người thì nơi đó sẽ phân cấp.
Thế giới này căn bản không có khả năng công bằng, chỉ cần có tiền, thì nhận được ưu đãi đặc biệt.
"Tít!" Cao Phong thấy cửa điện tử không mở ra, nhẹ nhàng ấn còi.
Lúc này có một bảo vệ đi ra, nhíu mày nhìn Cao Phong.
"Bảng ở bên kia.” Người bảo vệ kia thấy Cao Phong lạ mặt, lập tức vươn tay ra, chỉ vào chiếc bảng ở bên cạnh.
Trên bảng viết mấy chữ: Khu biệt thự tư nhân, người không phận sự miễn vào.
Đối với cách làm của khu dân cư Phương Đông, Cao Phong không thấy bực bội, dù sao đây cũng là chịu trách nhiệm đối với chủ khu biệt thự.
Chẳng qua Cao Phong không phải người không phận sự.
Anh có hai biệt thự, cả hai đều ở đây.
"Tôi vừa mới mua nhà, bây giờ tới đây xem.” Cao Phong lạnh nhạt giải thích một câu.
Bảo vệ sửng sốt, sau đó lập tức thay đổi thái độ, vội vàng đi lên trước nói: “Thưa anh, anh tên là gì cùng với chứng minh thư của anh nữa, tôi sẽ kiểm tra giúp anh”
Cao Phong im lặng một lát, sau đó lấy chứng minh thư ra, đưa cho nhân viên bảo vệ này.
"Thưa anh, xin anh hãy đợi một lát!” Nhân viên bảo vệ vội vàng nhận lấy chứng minh thư, quay trở về trạm gác.
Cao Phong gật đầu, phóng tầm mắt nhìn bên trong khu biệt thự.
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp biệt thự, sắp xếp ngay ngắn trật tự, nhìn từ bên ngoài thật sự rất ổn.
Cho dù là ngói lưu ly, hay là màu sắc của tường, cùng với phong cách thiết kế cửa sổ sát đất rộng lớn, đều khiến người ta rất thích.
Cao Phong nhớ rõ Kim Tuyết Mai từng nói, cô rất muốn một ngôi biệt thự có cửa sổ sát đất rất to.
Xem ra, nguyện vọng của Kim Tuyết Mai sắp được thực hiện.
Rất nhiều nguyện vọng của cô, Cao Phong đang chậm rãi giúp cô thực hiện.
Rất nhanh, nhân viên bảo vệ mượn chứng minh thư đi ra, biểu cảm vô cùng khó coi.
"Thưa anh, chuyện này đùa không vui chút nào đâu, nếu anh mua nhà ở nơi này, đã được vào khu biệt thự.” Giọng điệu của nhân viên bảo vệ hơi lạnh nhạt nói.
Cao Phong sửng sốt, nhận lấy chứng minh thư của mình, có chút bất ngờ.
"Tôi quả thật đã mua nhà ở đây.” Cao Phong giải thích.
"Nhưng tôi không tra được bất cứ ghi chép gì về anh, nếu anh mua nhà, thì lấy hợp đồng ra cho tôi xem?” Nhân viên bảo vệ hơi khinh thường nói.
Nói đùa, khu biệt thự này kém nhất cũng phải mười tỷ.
Cho dù Cao Phong lái xe BMW, thì có năng lực làm gì?
Xe BMW mấy tỷ, thì có thể mua nổi một ngôi biệt thự ở đây sao?
Hiện giờ nhân viên bảo vệ này cảm thấy, Cao Phong rảnh rỗi không có việc gì làm tới đây đùa anh ta, cho nên thái độ của anh ta không được tốt.
Cao Phong sửng sốt một lúc, anh thật sự không có hợp đồng.
Vốn định ký, nhưng Cao Phong nói phải xem nhà trước đã, rồi xác định lại xem có mua hay không, xác định xong thì anh mới ký hợp đồng.
Quản lý của bộ phận bán hàng ở khu dân cư Phương Đông cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý ngay.
“Anh đợi một chút, để tôi gọi điện thoại!” Cao Phong nghĩ một lúc, hình như quản lý kia có cho anh tấm danh thiếp.
Trái lại bây giờ có tác dụng.
"Thưa anh, mời anh lái xe đi cho, đừng ảnh hưởng tới người khác ra vào.”
"Ngoài ra, anh gọi cho ai cũng vô dụng thôi, ở khu dân cư Phương Đông này, chỉ có chủ nhà có thể vào, hoặc là chủ nhà dẫn anh vào, anh không thể tự mình vào được.” Nhân viên bảo vệ hơi bĩu môi nói.
Cao Phong cười nói: “Chính anh cũng đã nói, chủ nhà có thể dẫn người khác vào, vậy sao anh biết tôi gọi điện, không phải gọi cho chủ của biệt thự?”
Nhân viên bảo vệ sửng sốt, sắc mặt hơi xấu hổ.
Trong lòng anh ta cảm thấy, Cao Phong sẽ không biết chủ của biệt thự ở đây, cho nên không nghĩ nhiều đã nói rồi.
"Tít tít!"
Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng còi xe dồn dập.
Cao Phong quay đầu nhìn, thì thấy một chiếc xe màu đen đang lái tới, có giá trị gần hai tỷ.
"Ai ôi, tổng giám đốc Trương về rồi!" Nhân viên bảo vệ sửng sốt, sau đó vội vàng muốn tiến lên đón xe này.
"Thưa anh, anh nhanh lái xe đi đi!”
Nhân viên bảo vệ thúc giục một câu.
"Vậy anh để tôi vào đi, tôi thật sự mua nhà ở đây.” Cao Phong bất đắc dĩ nói.
"Không được! Tôi không tra được thông tin của anh trong hệ thống, anh chắc chắn không thể vào.”
"Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, anh có đi không? Không đi tôi gọi xe kéo tới đấy!" Nhân viên bảo vệ không kiên nhẫn trả lời.
"Tít!" Xe Mercedes ở phía sau lại ấn còi hai lần.
Sau đó cửa xe được kéo ra, một người phụ nữ đi xuống.
Người phụ nữ kia mặc chiếc váy màu đỏ kiều diễm, tóc được nhuộm thành màu vàng kim, uốn xoăn lên.
Tiếng giày cao gót giẫm lên đường vang lên tiếng cộp cộp.
Mà Cao Phong quay đầu nhìn, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện chút nghiền ngẫm.
Thành phố Hà Nội này, đúng là quá nhỏ!
Không nghĩ tới ở trong khu dân cư Phương Đông, còn có thể gặp được cố nhân.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ này, thực ra là Hạ Vy đã lâu không gặp!