RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1943

“Ông Ngô à, tôi đã nhiều năm chưa quay trở lại thủ đô, tranh thủ ban đêm, nhìn xem hiện tại có nơi nào có thể khai phát mở rộng ra được,có thể đầu tư vào được, cũng là nên đi xem xem một chút mà.

Phạm Thanh Nhiên từ từ chậm rãi gập cuốn sách lại, cười cười giải thích.

“Đúng vậy, năm đó tôi cùng cô chủ cùng rời đi khỏi thành phố này, nơi này còn chưa mở rộng đến vành đai thứ năm.”

“Hiện tại bây giờ đã hơn bày vành rồi.”. Ông Ngô nói cũng hơi chút xúc động.

Con đường này xe cộ rất ít, tầm nhìn cũng khá rộng, không có vấn đề gì.

Phạm Thanh Nhiên chậm rãi gật đầu, nghĩ đến chuyện vào buổi sáng, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Bỗng nhiên, đèn pha của hai chiếc ô tô ở phía trước thu hút sự chú ý của cô.

“Ông Ngô à, ông nhìn xem kìa, bên kia có chuyện gì thế nhỉ?” Phạm Thanh Nhiên có chút tò mò, hiếu kỳ.

“Bất kể là xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến chúng ta.”

Ông Ngô nói trước một câu, sau đó lại giải thích cho cô: “Bắc Ninh bây giờ an ninh trật tự rất là tốt, nếu có một vài thế lực tranh chấp gì đó,bọn họ sẽ chọn giải quyết ở chỗ vắng vẻ, xa xôi này”

Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu, gạt đi lòng hiếu kỳ của mình.

Thế nhưng khi chiếc xe đi qua con hẻm nhỏ đó, cô vẫn hướng ánh mắt nhìn vào bên trong.

Cái liếc mắt này làm Phạm Thanh Nhiên sửng sốt, sau đó nói: “Ông Ngô à, mau tắt đèn đi, vòng lại tôi nhìn một chút.”

“Cô chủ à, chúng ta đừng nên tham gia vào mấy việc không đâu ấy.” Ông Ngô có chút bất lực.

“Hình như tôi thấy có người quen của tôi…” Phạm Thanh Huyên hơi hơi mờ, có chút không rõ ràng lắm.

Đó thực sự là chính người cô nhìn thấy, quần áo mà Cao Phong mặc thật sự cũng rất giống.

Ông Ngô sửng sốt một chút, sau đó quay đầu xe lại, tắt đèn xe, lặng lẽ đỗ xe ở rìa ngoài của con hẻm.

Bóng tối của màn đêm che phủ đi chiếc xe, bọn họ có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên trong con hẻm, nhưng người trong hẻm ấy chắc chắn là không nhìn thấy bọn họ ở bên ngoài.

Kéo cửa sổ xe xuống, Phạm Thanh Nhiên liếc nhìn Cao Phong.

“Đây… Thật sự là anh ta sao?” Phạm Thanh Nhiên nghẹn ngào.

“Là Cao Vũ? Anh ta tại sao lại ở đây? Lại còn khiêu khích cả một đám người như vậy?” Ông Ngô nhìn thấy Cao Phong trong đầu cũng không nhận ra là ai.

“Thật sự là oan gia ngõ hẹp?” Phạm Thanh Nhiên lẩm bẩm một câu.

Từ buổi hẹn đánh bạc, lại đến lễ mừng thọ của Gia Cát lão lần trước, cô đã gặp Cao Phong quá nhiều lần.

Ngay cả khi đêm nay cô ra ngắm cảnh đêm ở ngoại ô thủ đô, cũng lại gặp lại Cao Phong trong lòng cô bây giờ sinh ra một cảm giác bất lực.

“Không trùng hợp, không thể viết thành sách! Có duyên, thật là tuyệt.” Ông Ngô cũng nghẹn ngào không ra vài lời.

Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa mà âm thầm theo dõi tình hình bên trong.

Bên trong con hẻm ngay lúc này.

“Bốp, bốp!”

Cao Phong lấy tay tát liên tiếp, trong nháy mắt đã giải quyết hết hai thanh niên kia, bức tường cũ lại đổ sập xuống thêm lần nữa.

Năm tên thanh niên kia một phát cùng nhau xông lên, lúc này còn chỉ còn lại cô gái áo đỏ kia đứng một mình ở đằng sau.

Mà con dao găm trong tay cô cũng đã bị Cao Phong đánh rơi xuống đất từ lâu rồi.

“Anh!” Cô gái áo đỏ ngẩn người ra nói.

“Tôi không thích đánh con gái.” Cao Phong nhẹ giọng, từ tốn nói.

Cô gái áo đỏ sững sờ, chưa kịp mở miệng nói gì, Cao Phong đã lại nói với cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi