Chương 1951
“Mau đi chết đi!!”
Cuồng Ngưu quát một tiếng thật lớn, âm thanh vang đi rất xa.
Ngay sau đó Cuồng Ngưu đột nhiên duỗi thẳng tay phải của mình ra, ngay sau đó khéo năm ngón tay lại, nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt tàn nhẫn hướng thẳng về phía của Cao Phong.
“Bụp!”
Nắm đấm thẳng tắp đập mạnh đến nỗi tạo ra một tiếng huýt gió vang lên, có thể tưởng tượng được sức mạnh kinh khủng đến như thế nào.
Một cú đấm này, Cuồng Ngưu ít thì cũng dùng đến tám phần sức mạnh của mình, thậm chí như một tấm thép dày đặc, có thể đập ra một cái hố ngay tại đó, ngay lập tức.
Cho nên nếu như mà đập trúng vào mặt của Cao Phong, hắn ta có lòng tin rằng sẽ kết liễu được Cao Phong ngay lập tức.
Thế nhưng Cao Phong làm sao có thể ngồi yên chờ chết được cơ chứ!
Ánh mắt của Cao Phong hơi ngưng đọng lại, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, sau đó anh lùi về phía sau một bước, một chân đạp vào vách tường, dùng sức lấy lực từ bức tường đưa lòng bàn tay thẳng ra phía trước.
Anh muốn bắt được con bò điên này bằng cái tay không của mình, nhưng anh không thể thực hiện được một cú đấm thẳng?
“Bốp!”
Cuồng Ngưu nắm đấm ra như tia chớp đánh vào đá lửa, hung hăng đập trúng vào lòng bàn tay của Cao Phong, trong nháy mắt âm thanh như tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Cao Phong vững vàng để tiếp được nắm đấm như trời giáng của Cuồng Ngưu, nhưng anh ta cảm thấy cả người có chút không được khỏe cho lắm.
Bị một cú đấm của Cuồng Ngưu nên cơ thể của Cao Phong có chút không chịu được liền lùi lại mấy bước..
Nếu không phải là Cao Phong dùng chân đạp vào tường để đỡ sức mạnh, không thì sẽ bị đánh lui về sau mấy bước rồi.
Nhưng cho dù Cao Phong đã đang đạp chân vào tường đi chăng nữa, bức tường bị Cuồng Ngưu đập nát kia cũng lung lay, xem ra nó có thể sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này, Cao Phong cái khó ló cái khôn, lòng bàn tay khác duỗi ra một cách nhanh như chớp, sau đó trực tiếp kẹp lấy cổ tay của Cuồng Ngưu với âm mưu cản nắm đấm của hắn.
Tiếp theo sau đó hai tay phối hợp cùng dồn hết sức về một chỗ, vặn mạnh về phía bên tay phải.
“Ha ha ha!” Cuồng Ngưu đột nhiên bật cười lên một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy sự mỉa mai cùng vẻ khinh thường.
Mà Cao Phong nhìn thấy ánh mắt của Cuồng Ngưu, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ra một dự cảm không tốt, rồi ngay sau đó liền chuẩn bị buông bàn tay của Cuồng Ngưu ra.
Tuy nhiên đã quá muộn rồi.
Lòng bàn tay còn lại của Cuồng Ngưu vươn rộng ra, nhanh chóng đặt nhanh lên trên người của Cao Phong.
Không đợi Cao Phong tránh ra, lòng bàn tay kia nhanh chóng hành động, giữ lấy bả vai của Cao Phong một cách chặt ních.
“Phù! Phù!”
Cao Phong thở ra hồn hển, buông nắm đấm của Cuồng Ngưu ra, anh lập tức chuẩn bị muốn tung ra một cú đấm khác tấn công thẳng vào bàn tay kia của Cuồng Ngưu.
Nhưng Cuồng Ngưu đương nhiên đã sớm đoán trước được hành động của Cao Phong, vì vậy cho nên anh ta đã lập tức tách hai nắm đấm ra, nắm lấy bả vai bên kia của Cao Phong.
Vào lúc này, cả hai cánh tay của Cuồng Ngưu đồng loạt tấn công, giữ thật chắc bả vai của Cao Phong.