RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1955

Trọng Dương Bình ở độ tuổi này có thể mang quân hàm đại tá, hơn nữa còn may mắn đảm nhiệm vai trò làm cận vệ chính cho gia chủ của nhà họ Diệp đó là Diệp Thiên Long không phải chính là vì ông ta vô cùng ưu tú và rất giỏi hay sao?

Mà Cao Phong mới chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi, ấy thế mà đã có thể có thực lực cao đến như vậy rồi.

Nếu để cho anh ấy có đầy đủ thời gian để trưởng thành và phát triển, tương lai sau này anh ta có thể đi xa được tới đâu không ai có thể nói chính xác được.

“Thế nhưng ông Ngô à, trong cái xã hội ngày nay người tài giỏi thì rất nhiều nhưng để có được cơ hội đứng ở hàng thượng lưu thì thực sự không phải là chuyện dễ dàng gì.” Trong mắt của Phạm Thanh nhiên ánh lên một ý nghĩ vô cùng thâm thúy và sâu sắc.

Ông Ngô khẽ gật đầu, câu nói này không những nghe không hề khó hiểu mà hơn nữa còn rất có lý.

Dù cho là một người vô cùng ưu tú, bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa, nhưng không có chính kiến, bản lĩnh vững vàng thì cũng khó có thể tiến xa hơn được.

Trong con hẻm nhỏ, Cao Phong một chân đạp lên trên cổ của Cuồng Ngưu, một sự lạnh lẽo lóe ra từ trong ánh mắt của Cao Phong.

Cuồng Ngưu cố gắng giãy dụa một cách vô cùng khó khăn, nhưng anh ta lại bị Cao Phong đột nhiên tung ra một cú đá, hung hăng giẫm lên cổ tay của anh ta.

“Răng rắc răng rắc!”

Âm thanh của tiếng gẫy xương khớp vang lên, cổ tay của Cuồng Ngưu bị Cao Phong giẫm lên đến nỗi biến dạng đi, gãy ngay tại chỗ, xương bị gãy như thế tất nhiên sẽ chẳng còn chút sức lực nào để sử dụng nó dù chỉ là muốn nhấc ngón tay lên.

“Tôi sẽ giết anh! Thầy của tôi sẽ giết anh!!”

Cuồng Ngưu nghiến răng nghiến lợi, dù cho đã đứt mất một cánh tay, anh ta vẫn liều mạng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Cao Phong tức giận mắng chửi anh ta.

“Câm mồm!!”

Cao Phong lạnh lùng quát lên một tiếng, đột nhiên nhấc chân bên phải lên, lại một lần nữa, mạnh bạo giẫm nát cái cổ tay bên kia của Cuồng Ngư.

Anh xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, khiến người ta sợ hãi không nói lên lời.

Thế nhưng ngẫm lại mà nói, cứ tưởng rằng Cuồng Ngưu sẽ giết chết Cao Phong ngay từ lúc đầu, thế cho nên những thứ mà hiện tại anh ta đang trải qua cũng là đang trừng phạt đúng tội của anh ta.

“Tôi không cho anh nói chuyện đâu, vì vậy nên tốt nhất là anh nên ngậm mồm vào thì hơn.”

“Bụp! Răng rắc răng rắc!”

Sau đó, Cao Phong lại tiếp tục làm như vậy, đạp gãy toàn bộ cả hai cái đùi của Cuồng Ngưu, rồi mới từ từ dừng lại.

“Bây giờ anh có thể nói chuyện rồi đó”. Cao Phong ngẩng cao mặt nhìn Cuồng Ngưu.

Cuồng Ngưu đau đớn đến tột cùng, trên khuôn mặt đổ ra những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu, anh ta không ngừng thở dốc.

Cho dù anh ta có thể hung bạo đến đâu đi chăng nữa, thế nhưng cũng không phải là được chế tạo từ sắt thép kim loại gì, khi bị chấn thương thì chắc chắn là sẽ gây ra đau đớn thôi.

“Anh đi chết đi!” Cuồng Ngưu nghiến răng nghiến lợi kêu lên ken két.

Anh ta lúc này rất muốn nhảy dựng lên để xé nát Cao Phong thành trăm mảnh, thế nhưng lúc này hai chân hai tay đều bị phế hết, cái chuyện này đã là một điều hy vọng quá xa vời.

“Vậy thì tôi chỉ hỏi anh một lần duy nhất, ai là người phái các anh tới đây?”

Cao Phong chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mặt Cuồng Ngưu hỏi, trong mắt hoàn toàn là sự lạnh lẽo vô tình.

“Anh đừng vội trả lời quá, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói nha.”

“Lần này tôi đánh gãy hai tay hai chân của anh ngay trước mặt anh, lần sau tôi sẽ đánh vỡ đầu của anh.”

Cao Phong nói ra với ngữ khí vô cùng bình tĩnh, lại ẩn chứa điều mà làm cho người ta run lên sợ hãi.

“Đại ca của tôi sẽ giết anh, đại ca của tôi chắc chắn sẽ giết chết anh!” Cuồng Ngưu nhìn vào ánh mắt của Cao Phong trong lòng bây giờ có chút sợ hãi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi