RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1964

Xem ra, Cao Kình Thiên có vẻ như là đang tìm cho mình một cái ô dù để có thể che chở, có thể chống lưng cho anh ta.

Cao Anh Hạo trầm ngâm suy nghĩ có phải là anh ta đang tìm tới nhà họ Giang để tìm được đường tránh mọi rắc rối hay không.

“Nhưng chẳng có gì phải lo lắng cả, bất luận anh ta có ở đâu đi chăng nữa, đám người Cuồng Ngưu bọn họ sẽ mang được Cao Phong về mà thôi, tự tôi sẽ đứng trước mặt anh ta để quyết định sự sống chết của anh ta.”

Hoắc Võ Đống mang vẻ mặt rất là tự tin, căn bản là trong lòng cũng đang rất là coi thường Cao Phong.

“Tốt lắm, tốt lắm, đám người của Cuồng Ngưu ấy, đã tìm được vị trí của Cao Phong hay chưa?” Cao Anh Hạo phấn khích xoa xoa vào lòng bàn tay.

“Chuyện nhỏ như thế nào có đáng gì?” Hoắc Võ Đống đặt chén trà xuống, bĩu môi trả lời: “Đồ đệ của tôi từng đứa từng đứa đều được chọn lựa một cách vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa mỗi người đều có thực lực xuất sắc không tầm thường chút nào.

“Trước khi đặt chân đến kinh đô bọn họ đã có thể xác định được vị trí của Cao Phong rồi cơ.”

“Chạng vạng tối hôm qua đã gửi tin tức đến cho tôi, đã chuẩn bị một kế hoạch vô cùng hoàn hảo để đối phó với Cao Phong, chúng ta hãy cứ ngồi đây chờ đợi một tin tức tốt lành thôi.” Hoắc Võ Đống tặc tặc lưỡi trả lời một cách cực kì tự tin.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Cao Anh Hạo nghe Hoắc Võ Đống nói như vậy lại càng thêm hưng phấn,phấn khích đến tột đỉnh.

Nhưng ngay sau đó, Cao Anh Hạo lại khẽ nhíu mày.

“Chiều tối hôm qua? Thế từ chiều hôm qua đến bây giờ là cả đêm rồi trôi qua, cả hôm nay nữa cũng hơn nữa ngày, vậy mà bọn họ cũng không có chút tin tức gì truyền đến hay sao??

Hoắc Võ Đống nghe thấy vậy, không quan tâm cho lắm, nói: “Lúc bọn họ thi hành nhiệm vụ, nhất định là phải tắt hết liên lạc, cho nên cậu đừng có lo lắng quá nữa.”

“Bọn họ dám đi, đương nhiên là phải dám tự tin có thể khuất phục được Cao Kình Thiên chứ.

“Anh Hạo à, anh vẫn là đang không tin vào thực lực của Cuồng Ngưu, hay là đang lo lắng đến cái gì khác?” Hoắc Võ Đống liếc nhìn Cao Anh Hạo một chút.

“Ông Hoắc à, ông tuyệt đối không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cái người tên Cao Kình Thiên kia là người cực kỳ nham hiểm và xảo trá thủ đoạn của anh ta là vô tận.

“Ta sợ rằng nếu anh ta bí mật phái người đến bảo vệ xung quanh anh ta, Cuồng Ngưu và đám người của anh ta sẽ bị mang đến một chút phiền toái ngoài ý muốn.” Cao Anh Hạo nhỏ giọng giải thích.

“Với thực lực của Cuồng Ngưu, chúng ta hoàn toàn có thể không cần lo lắng những chuyện này đâu.”

“Hơn nữa Cuồng Ngưu còn có sáu sư đệ của anh ta đi theo đồng hành, cho dù là gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn, cũng sẽ có cơ hội báo tin cho chúng ta ngay, anh cứ yên tâm đi.

Hoắc Võ Đống vẫn như cũ, vẫn là không thèm để ý chút nào.

Chỉ có ông ta biết rõ ràng nhất, thực lực thực sự của đám người Cuồng Ngưu ấy, đối phó với Cao Phong thực sự với năm bảy người thực sự là quá dễ dàng với bọn họ?

Cao Anh Hạo trầm tư suy nghĩ hai giây, trong lòng anh vẫn còn có chút lo lắng.

Dù sao bây giờ ở nội thành, cũng chẳng có chút tin tức gì truyền đến cả.

Không thể trách anh ta quá cẩn thận, chỉ có thể nói rằng khi anh đã chiến đấu với Cao Phong nhiều lần như vậy rồi đã để lại cho Cao Anh Hạo có chút tâm lý sợ sệt của quá khứ.

“Anh Hạo không cần quá lo lắng đâu, bất luận kế hoạch có thể thành công hay không thì bọn họ cũng đều sẽ báo cho ta biết mà.”

“Tôi đã rèn cho bọn họ quy tắc quy củ rất chặt chẽ, bất kể là họ đang ở đâu, cũng không quá hai mươi bốn tiếng để thông báo tin tức về cho tôi.”

“Thế cho nên cậu đừng quá gấp gáp, chiều tối hôm qua, bọn họ còn khẳng định gửi tin tức tốt về đến cho tôi mà.”

Hoắc Võ Đống uống một hớp nước trà, nhìn Cao Anh Hạo một cái rồi nhẹ nhàng giải thishc cho anh.

Cao Anh Hạo lúc này mới yên tâm hơn một chút, chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì thêm.

Hoắc Võ Đống ngồi uống trà với Cao Phong một lúc rồi từ từ rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi