RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2000

Mà Cao Phong một lần nữa bị đá ra phía sau một cách thô bạo, lần này ngay cả bể cá to lớn cũng bị anh làm đập vỡ.

“Ào ào!”

Bể cá bằng kính cường lực bất ngờ vỡ vụn, nước bắn tung tóe văng khắp nơi, chảy khắp sàn.

Trong số đó có một vài con cá vàng cảnh, nhảy liên tục trên mặt đất, đập xuống đất phát ra âm thanh giòn giã như tát nước.

Cao Phong một tay che ngực, cánh tay còn lại bị mảnh vỡ của bể cá đâm vào, máu tươi bắt đầu chầm chậm chảy ra.

Lúc này sắc mặt Cao Phong vô cùng khó coi, trong lòng càng cảm nhận được cái chết đang đến gần với mình.

Đã thật lâu rồi anh không bị người khác đánh đến đổ máu.

Mà lúc này thân thể đau đớn vô cùng, không giấu được vài phần khiếp sợ trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, đầu tiên là Cao Phong đánh bại cao thủ võ thuật Nhật Bản Mộ Dung Hạo, tiếp đó hạ được Thân Thái Nguyên, ông ta là người mạnh nhất ở thành phố Đà Nẵng, và hôm trước lại phế đi tên người nước ngoài.

Bậc thầy nổi tiếng là ngông cuồng như trâu điên…

Đủ loại những chiến tích trên, khiến trong lòng Cao Phong cảm thấy hãnh diện.

Ngay cả chính anh cũng không để ý tâm trạng anh hiện gì có một chút phơi phới.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng mình đánh bại được tên vô địch bất khả chiến bại trên thế giới.

Chính vì suy nghĩ như thế, nên ý chí kiên trì tập luyện, đã bị tụt lại phía sau.

Cho đến trận chiến hôm nay đấu Hoắc Võ Đống, mới khiến anh nhận ra rằng mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Có có núi cao sẽ có núi cao hơn, có người mạnh ắt sẽ có người mạnh hơn, biết mình mạnh nhưng lòng tự mãn càng tăng, cuối cùng thì cũng rơi vào kết cục tự mình rút dao đâm mình.

“Nói, học trò của tôi đâu?” Hoắc Võ Đống có chút nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Cao Phong hỏi.

Cao Phong khẽ nghiến răng, xoa xoa vùng bị cháy máu trên ngực, lạnh lùng nói: “Đã chết.”

“Anh dám giết học trò của tôi? Anh có biết danh tiếng của Hoắc Võ Đống tôi không?” Đôi mắt của Hoắc Võ Đống hơi nheo lại.

“Bọn họ tới muốn giết tôi, nhưng lại quá vô dụng cuối cùng bị tôi phản kích, tôi tại sao không dám?” Cao Phong nhẹ giọng đáp, sau đó chậm rãi đứng thẳng.

“Được! Cái gì mà anh không dám!”

“Tôi, Hoắc Võ Đống, hôm nay thật muốn xem, anh có thể mạnh miệng được đến khi nào?”

Hoắc Võ Đống cười lạnh một tiếng, trong lòng tức giận vô cùng, trong nháy mắt lao về phía Cao Phong.

“Phịch!”

Trong tích tắc, hai người lại lần nữa va chạm vào nhau.

Chính xác mà nói, Cao Phong lại lần nữa bị Hoắc Võ Đống đánh trúng.

Đối mặt với tốc độ kinh hoàng của Hoắc Võ Đống, Cao Phong không có cách nào để né tránh được.

Khi đối mặt với bậc thầy nổi tiếng là ngông cuồng như trâu điên, anh vẫn có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với một tên siêu mạnh như Hoắc Võ Đống, thì Cao Phong chưa bao giờ có cơ hội đánh trả.

Toàn bộ quá trình chiến đấu, Cao Phong ở trong trạng thái bị động mà chiến đấu

Coi như là Hoắc Võ Đống cố ý làm ra chuyện này, hắn cũng không quá vội giết chết Cao Phong, giống như mèo vờn chuột, từng chút mà phá hủy, có như vậy trận chiến mới thú vị.

Cao Phong tràn đầy lòng tin.

“Bắn!”

Hoắc Võ Đống đột nhiên hướng đến Cao Phong tung ra một cái tát vào mặt anh.

Cao Phong khẽ cau mày, theo phản xạ giơ hai cánh tay chống cự.

Hoắc Võ Đống không hề có ý tránh né, huống chi là đổi hướng, trực tiếp đánh vào cánh tay của Cao Phong.

“Tê!”

Cơn đau dữ dội ập đến, khiến Cao Phong phong nhịn không được lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.

Hoắc Võ Đống hiển nhiên chỉ dùng một bàn tay đánh lên, nhưng lại giống như một cái búa lớn đập vào, ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Cao Phong lui lại mấy bước, sau khi bị đánh một cú rất mạnh.

Chờ cơ thể đứng vững lại, Cao Phong không khỏi vươn tay chậm rãi xoa xoa cánh tay của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi