RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2112

Nghe thấy Phạm Thanh Nhiên nói như vậy Phạm An Quốc khẽ nhíu mày, trầm ngâm hai giây rồi nói: “Không thể, tuyệt đối không thể.”

“Nhà họ Diệp ở Thủ Đô có thân phận như thế nào sao có thể qua lại với Cao Vũ chứ?”

“Hơn nữa nếu như anh ta thật sự có quan hện không tầm thường với nhà họ Diệp, vậy thì lúc trước cũng sẽ không tới tìm nha họ Phạm của chúng ta để nhờ giúp đỡ.”

“Ở trước nhà họ Diệp đừng nói là thành phố Đà Nẵng của nhà họ Cao…Nhà họ Diệp muốn ai chết thì người đó không thể không chết.” Phạm An Quốc hoàn toàn không tin tưởng Cao Phong có quan hệ với nhà họ Diệp.

Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu, cô ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.

“Nhưng mà con vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao nhà họ Diệp thà rằng làm mất lòng chúng ta giao khu thương mại Kiện Trình cho Cao Vũ.” Phạm Thanh Nhiên chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh Phạm An Quốc.

“Rất đơn giản, chắc chắn là nhà họ Diệp sợ sau khi chúng ta lấy được khu thương mại Kiện Trình thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, thậm chí vượt qua họ!”

“Chính bởi vì họ lo lắng như vậy cho nên mới thà giao cho thằng Cao Vũ chứ không muốn giao cho chúng ta.” Phạm An Quốc nói ra suy đoán của bản thân.

Phạm Thanh Nhiên cảm thấy cũng có thể có loại khả năng này.

Tuy nói nhà họ Diệp là gia đình cao quý ở Thủ Đô nên không cần thiết phải sợ hãi nhà họ Phạm vượt qua nhưng suy nghĩ của những nhân vật lớn kia không phải là điều mà người bên ngoài có thể tùy tiện đoán bừa.

Trong phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Cho dù quá trình như thế nào thì kết quả là Cao Phong kẻ thù của họ đã lấy được khu thương mại Kiện Trình.

Một khi Cao Phong hoàn toàn kiểm soát được khu thương mại Kiện Trình thì đến lúc đó tuyệt đối sẽ ra tay với nha họ Phạm, Phạm An Quốc vẫn có thể thấy rõ ràng điều này.

Dù sao lúc đầu khi Cao Phong sắp thành công đầu quân vào nhà họ Cao thì lại bị Phạm An Quốc đánh ngược trở lại.

Sau này khi Cao Phong đến Thủ Đô gặp Phạm An Quốc thì lại không được cho vào nhà nên Cao Phong không ôm hận với nhà họ Phạm mới lạ.

Đổi lại là Phạm An Quốc một khi có quyền có thế thì khẳng định cũng phải tìm những kẻ thù lúc trước để lần lượt đòi nợ.

“Không được, chắc chắn không thể để Cao Vũ nắm chắc khu thương mại Kiên Thành.”

“Nếu không nhà họ Phạm chúng ta sẽ không ổn định.” Phạm An Quốc im lặng một lúc lâu cuối cùng trong lòng cũng đã đưa ra quyết định.

“Cha, bây giờ chúng ta vẫn chưa điều tra rõ ràng thân phận của Cao Vũ, thẻ kim cương đen còn có sức mạnh thần bí mà cha nói, chúng ta cũng chưa điều tra rõ ràng.”

“Nếu như tùy tiện ra tay thì rất có thể sẽ được một mất mười.” Phạm Thanh Nhiên nhíu mày khuyên nhủ.

“Cha không lo được nhiều như vậy, đợi đến khi tiếng tăm của Cao Vũ ở Thủ Đô càng lúc càng lớn thì khẳng định sẽ ra tay với chúng ta.”

“Cha sẽ không chờ đến khi anh ta ra tay, chúng ta phải chủ động ra tay nắm chắc thế chủ động ở trong tay rồi lại nói.” Phạm An Quốc hoàn toàn không nghe theo ý kiến của Phạm Thanh Nhiên mà khăng khăng muốn tiếp tục đấu với Cao Phong.

Mà sau khi Phạm Thanh Nhiên cẩn thận suy nghĩ thì lại hơi do dự.

“Cha, hay là chúng ta tìm ông nội để bàn bạc xem thế nào?” Phạm Thanh Nhiên hỏi dò.

“Bây giờ cha là gia chủ nên cứ làm theo lời cha nói.”

“Bây giờ ông cụ suốt ngày quan sát hiện tượng thiên văn, lần này cha chắn chắn phải để cho ông ấy thấy số mệnh của cha là do cha chứ không do trời.” Phạm An Quốc khịt mũi, lúc này ông ta gọi hai người tới chuẩn bị kế hoạch liên quan tới việc nhằm vào Cao Phong.

Phạm Thanh Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Cha, cha đừng vội ra tay, để con đi nói chuyện với Cao Vũ, trong tay con có điểm yếu của anh ta.”

“Cái gì?” Phạm An Quốc nghe vậy thì sững sờ đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Điểm yếu gì?”

“Cha không nên hỏi nhiều, đây là chuyện giữa con và anh ta, tối nay con sẽ đi nói chuyện với anh ta.”. Phạm Thanh Nhiên do dự mấy giây nhưng vẫn không nói rõ tình hình thực tế cho Phạm An Quốc biết.

Trong lòng Phạm An Quốc rất tò mò, Phạm Thanh Nhiên vậy mà có thể có điểm yếu của Cao Phong?

Điểm yếu gì chứ?

Nếu như là chuyện không quan trọng thì Phạm Thanh Nhiên cũng sẽ không cố ý nói ra phải không?

“Chuyện này…Được thôi, vậy cha sẽ không hỏi nhiều, con đi nói chuyện với anh ta trước đi.”

“Về chuyện nói như thế nào thì cha nghĩ con hẳn là rõ ràng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi