Có Cao Phong mở miệng, Lâm Vạn Quân đương nhiên không nói hai lời, trực tiếp đồng ý.
“Cậu chủ Phong nhìn rõ mọi việc! Tôi tin rằng nhà học Cao dưới sự dẫn dắt của cậu chủ Phong chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt." Cao Minh Trí đạt được mục đích của mình, trong lòng không nhịn được đắc ý một trận.
“Ừ nói xong thì ra ngoài ngay đi." Cao Phong lạnh nhạt nói.
"O?" Cao Minh Trí sững sờ, có chút mông lung nhìn Cao Phong.
"Thế nào, nghe không hiểu sao?" Cao Phong khẽ quay đầu, nhàn nhạt liếc Cao Minh Trí một chút.
Miệng Cao Minh Trí giật giật nói: “Cậu Phong, tôi cảm thấy..."
Lời này còn chưa nói xong, Cao Minh Trí bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của Cao Phong.
Ánh mắt đó nhìn như rất bình tĩnh, nhưng khiến Cao Minh Trí rung động trong lòng, vậy mà không nhịn được lùi hai bước.
Tận sâu trong đáy mắt ấy của Cao Phong vậy mà chôn sâu sự uy nghiêm, đó là một loại uy nghiêm của kẻ bề trên.
Sắc mặt của Cao Minh Trí và Lâm Vạn Quân đồng thời cứng lại, gương mặt trở nên có chút lo sợ và xanh mét.
Hai người bọn họ sống nhiều năm nhà họ Cao, loại ánh mắt uy nghiêm cực kỳ này khiến người ta không thể chống lại, bọn họ chỉ từng nhìn thấy trên gương mặt của ông cụ họ Cao.
Mà lúc này ánh mắt Cao Phong, biểu hiện ra giống hệt ánh mắt trên gương mặt của ông cụ Cao.
Vẻn vẹn một ánh mắt này liền có thể khiến tâm trí người ta mạnh mẽ run rẩy, sao có thể là giả được?
Cao Minh Trí không thể tin nổi, Cao Phong này chẳng qua là con rơi ngày xưa của nhà họ Cao, vậy mà có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy sao?
Dưới bầu không khí mạnh mẽ đến nỗi áp đảo toàn trường ấy, Cao Minh Trí sững sờ không dám nói tiếp, vẻ mặt khúm núm lui ra khỏi phòng.
Trong lòng Lâm Vạn Quân cực kỳ vui mừng.
Lúc trước ông ta còn hơi bận tâm, cho dù Cao Phong trở về nhà họ Cao, sợ rằng cũng khó có thể dọa sợ những tên đầu trâu mặt ngựa ở nhà họ Cao.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Cao Phong nằm xa ngoài dự đoán của ông, ánh mắt ông cụ Cao quả nhiên chuẩn xác, sẽ không nhìn lầm người.
"Chú Lâm, khiến chú oan ức rồi.” Sau khi Cao Minh Trí rời khỏi, Cao Phong nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
"Sao cậu chủ Phong có thể nói như vậy, Vạn Quân tôi có thể ra một phần sức lực vì cậu chủ Phong trong lúc còn sống cũng là chuyện tốt."
"Chút oan ức này cũng không tính là gì, tôi cũng không phải vì Cao Minh Trí, chỉ hi vọng cậu chủ Phong có thể ngày càng tốt đẹp." Lâm Vạn Quân vô cùng cảm động.
Cao Phong khẽ gật đầu, tấm lòng của Lâm Vạn Quân, anh đương nhiên biết.
“Cho tôi thời gian một tháng, một tháng tôi sẽ khiến Cao Minh Trí tự mình rời khỏi bất động sản Phong Mai."
"Tôi muốn Hà Nội này trở thành, nơi dành riêng của Cao Phong tôi." Giọng điệu của Cao Phong bình tĩnh, nhưng cũng chất chứa sự bá đạo vô tận.
Sau đó hai người còn nói chuyện một lúc, Cao Phong liền rời khỏi bất động sản Phong Mai.
Anh chuẩn bị tìm Khúc Đại Minh một hồi, sắp xếp xong xuôi kế hoạch của mình.
Trong nhà Kim Tuyết Mai.
Trong nhà hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Ngọc, còn có Kim Ngọc Hải, một nhà bốn người.
Ngoài ra còn có mấy người ngoài ngồi bên trong phòng khách.
Lúc này sắc mặt bốn người Kiều Thu Vân tuy rằng mỉm cười nhưng trên thực tế không vui vẻ như vậy.
Mà mấy người ngoài đối diện kia, trên mặt ho lại mang theo nụ cười đắc ý, thỉnh thoảng thoáng qua một chút thách thức.
Một người phụ nữ trung niên trong đó tuổi xấp xỉ Kiều Thu Vân, trên gương mặt càng mang theo vẻ hung hăng vênh váo, trong lời nói cũng đầy sự kiêu căng.
Hai người trẻ tuổi bên cạnh bà ta cũng cực kỳ nghe lời bà ta.
Người phụ nữ trung niên này chính là dì hai của Kim Tuyết Mai, chị em của Kiều Thu Vân, Kiều Thục Lan.
Kiều Thục Lan giả vờ khinh thường đánh giá trang trí xung quanh một hồi, ánh mắt có chút chế giễu.
“Chị nói Thu Vân à, phòng này của nhà em cũng nhỏ quá đi, đúng là... Vậy mà nhiều người ở chỗ này như vậy?" Kiều Thục Lan giả vờ kinh ngạc.
"Khụ, vẫn tốt mà, có thể ở lại." Kiều Thu Vân có chút không vui, nhưng vẫn trả lời như thế.
"Chà chà, nhỏ quá, ngược lại chị sẽ không ở lại nơi như vầy đâu." Kiều Thục Lan bĩu môi.
“Vậy dì hai tính ở chỗ nào? Cháu nhớ nhà của dì hai cũng không lớn lắm mà nhỉ?" Kim Tuyết Ngọc không nhịn được mở miệng phản bác một câu.
"Ấy, Tuyết Ngọc, cháu vẫn không biết hả? Đó là trước đây, sau này dì không ở nữa rồi.”
Kiều Thục Lan dường như chờ Kim Tuyết Ngọc nói ra lời như vậy, bây giờ nghe Kim Tuyết Ngọc hỏi thế, lúc này mới trả lời một câu.
Sau đó Kiều Thục Lan không chờ họ hỏi lại đã chủ động mở miệng.
"Mấy người vẫn chưa biết đi, sau này tôi đã sống tại khu biệt thự nhà giàu Khu dân cư Phương Đông rồi."
Lúc nói đến khu nhà giàu Khu dân cư Phương Đông, giọng điệu Kiều Thục Lan còn nhấn mạnh thêm.
Trong lời ngoài lời đều nói rõ mình là một người giàu có, Kiều Thục Lan khác với bọn họ.
Nghe được lời nói như vậy của Kiều Thục Lan, một nhà bốn người của Kiều Thu Vân đều ngậm miệng không trả lời.
Cho dù nói như thế nào đi nữa, Kiều Thục Lan người ta mua biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông, đây là sự thật không thể chối cãi.
Mặc kệ có phải Kiều Thục Lan mua hay không, con gái nhà bà ta mua vậy cũng là bản lĩnh của cô ta.
“Chị họ thật có bản lĩnh." Kim Tuyết Ngọc trầm giọng trả lời một câu.
"Ấy, Quyên Tú nào có bản lĩnh đó, cũng do Quốc Khánh khá có tiền một chút."
"Chẳng qua Quốc Khánh thích Quyên Tú, Quyên Tú nói mua biệt thự thì cậu ta lập tức mua ngay” Kiều Thục Lan kiêu căng trả lời.
“Vậy thì chúc mừng nhà dì hai chuyển đến nhà mới." Kim Tuyết Mai khẽ mỉm cười.
"Ha ha! Tốt tốt! Vậy không bằng hôm nay dì hai đưa mọi người đi thăm nhé?” Kiều Thục Lan cười đề nghị.
Một nhà bốn người Kiều Thu Vân lập tức xua tay từ chối, Kiều Thục Lan rõ ràng chính là muốn dùng cách này khoe khoang biệt thự của mình.
Thuận tiện đả kích một nhà Kiều Thu Vân một hồi, Kim Tuyết Mai bọn họ có ngu cũng nhìn ra đó.
Vì thế Kiều Thu Vân nói gì cũng không muốn đi.
Nhưng nếu Kiều Thục Lan đã đặc biệt tới đây thì sao có thể dễ dàng buông tha?
"Mấy người đây là không nể mặt tôi hả? Gia đình tôi mua nhà mới, tôi vui vẻ tới mời chị em mình đi tham quan, mấy người không đi?”
Sắc mặt Kiều Thục Lan có chút khó coi, giọng điệu kèm theo sự tức giận.
“Dì hai, chúng cháu còn có việc, dù sao cũng phải đi làm." Kim Tuyết Mai bất lực giải thích.
“Đi làm?” Đầu tiên Kiều Thục Lan sững sờ, sau đó lắc đầu nở nụ cười.
"Làm cái gì mà làm, đi làm cũng không ra trò trống gì, mấy năm trôi qua này, công ty nhà họ Kim cũng không cho cháu thêm tiền để đổi nhà mà."
"Thực sự không được thì dì nói với chị họ Quyên Tú của cháu một chút, bảo bạn trai nó ở công ty tìm cho cháu một chức vị để làm nhé."
"Dù sao chúng ta cũng là họ hàng, trôi qua một năm, thế nào cũng có thể lấy cho cháu chức phó tổng."
Trong lời ngoài lời của Kiều Thục Lan này đều lộ ra sự kiêu căng vô tận.
"Cảm ơn dì hai, chẳng qua không cần đâu, bây giờ cháu ở công ty nhà họ Kim rất tốt.” Sắc mặt Kim Tuyết Mai có hơi lúng túng.
“Tốt cái gì mà tốt, nhà cháu không được nhà họ Kim công nhận, dì cũng không phải không biết." Kiều Thục Lan xì cười một tiếng.
Sau đó nói tiếp: “Được rồi, chuyện này dì nói xong rồi, còn dì tới nhà mới đây, dì còn chưa thấy đó."
"Ây dà, bọn Quyên Tú nói đã trang trí xong tất cả rồi, dì lập tức gọi cho bọn cháu.”
"Đây chính là ý tốt của dì, mọi người không từ chối được đâu nhé."