Chương 2135
Hoắc Vũ Đống, một cao thủ lợi hại như vậy, lại bị Cao Phong giết chết?
Sao có thể như thế được?
Thực lực hiện tại của anh đáng sợ như vậy sao? ?
“Còn mấy người này cũng sẽ chết.”
“Nói nhiều như vậy chính là muốn nói cho anh, kẻ vô dụng thì đừng phái tới đây.”
“Bởi vì tới một tên tôi giết một tên, đến một đôi tôi giết một đôi.”
Cao Phong nói xong liền định cúp máy.
“Cao Kình Thiên! Đồ rác rưởi! Mày ở kinh thành kiêu ngạo cái gì? Có gan thì mày đến hải vực nhà họ Cao đi! Mày xem ông đây có dám giết mày không!”
“Ha ha, mày vẫn chưa biết nhỉ? Lúc trước ông nội mày chết rất thảm, quả thực là do nhồi máu cơ tim, mạch máu đều bị ngăn chặn.”
“Cuối cùng mày đoán thế nào, tao sai người vứt ông ta vào giếng, ngay trong cái giếng sau vườn ông nội mày đó, ái chà chà, xác cũng ngâm tới sưng lên, muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu…”
Cao Anh Hạo cười ha ha, cẩn thận miêu tả lại cảnh tượng lúc đó cho Cao Phong.
Lòng bàn tay Cao Phong lần nữa nắm chặt lại, hơi thở cũng theo chân trở nên nhanh hơn, anh cắn chặt hàm răng cố không để mình phát ra tiếng.
Toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
“Mà này, tao còn có mấy tấm hình, mày có muốn xem thử một chút hay không?”
“Muốn xem thì tao gửi cho mày nhé? Nếu không thì tự mày sang đây xem, dám không? Ha ha ha!” Cao Anh Hạo cười ha ha.
“Cao Anh Hạo, mày nhớ đấy, lần sau tao lên đảo thì chính là ngày chết của mày.”
“Thiên hạ này bất cứ ai cũng không cứu nổi mày, kẻ nào cản trở thì tao giết!”
“Nhớ kỹ, tao sẽ giết mày!” Lời nói của Cao Phong ẩn chứa sự lạnh lùng cực độ.
Đám người Thuần Ca chỉ cảm thấy Cao Phong lúc này giống như khối băng lớn, toàn thân cao thấp đều tản ra sự lạnh lẽo tới cực điểm.
Loại sát khí không gì sánh kịp đó càng giống như tảng băng từ trên trời rơi xuống, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống không ít.
“Được rồi, ông đây chờ mày.”
Cao Anh Hạo chửi rủa một câu rồi cúp điện thoại.
Cao Phong chậm rãi đặt điện thoại xuống, lại nắm chặt lòng bàn tay.
“Răng rắc!”
Điện thoại di động bằng hợp kim bị Cao Phong bóp đến biến dạng, màn hình vỡ nát.
Thuần Ca nhìn thấy rất đau lòng, đây chính là điện thoại anh ta mới mua.
“Vút!:
Cao Phong cúi xuống nhặt lấy cung tên trên mặt đất, đi về phía Thuần Ca.
“Cao Kình… Cậu chủ Kình Thiên, anh, anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Thuần Ca vô cùng sợ hãi, vội vàng cầu xin.
“Các anh trung thành với chủ nhân như thế thì hãy cùng cậu chủ khám phá đường đi trên cầu Nại Hà trước đi!”
Cao Phong trầm giọng, mặc kệ Thuần Ca lớn tiếng van xin lòng thương xót, anh lập tức đặt cung tên lên rồi bóp cò.
“Vút!”
Dây cung vang lên, mũi tên bắn ra ngay lập tức.
“Vụt!”
Một mũi tên bắn vào giữa lông mày.
Thuần Ca mở to mắt và ngã xuống đất kèm theo tiếng đập mạnh, chết không nhắm mắt.
“Cậu Kình Thiên, cậu Kình Thiên, đám chúng tôi sai rồi, bỏ qua cho chúng tôi đi, bỏ qua cho chúng tôi đi!”
“Chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Cao, ba chúng tôi đều thay mặt nhà họ Cao làm việc.”
“Đúng vậy, cậu Kình Thiên, chúng tôi chỉ là người dưới, chúng tôi phải thực hiện mệnh lệnh.”
Mấy người còn lại đều quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin Cao Phong tha thứ.
Dáng vẻ đầy nước mắt nước mũi, xem ra xác thực vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên, những người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với mình.