RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2151

Nơi này không phải khu thương mại ư? Sao lại có trường học ở đây?

“Ngài Phong, đâu chỉ có trường học? Bên kia còn có một bệnh viện, phương pháp chữa bệnh vô cùng cao đó. Ở bên đó còn có phòng bảo vệ do 110 thủ đô thiết lập, phụ trách an toàn của khu vực này. Nói không khoa trương chút nào, nơi này sớm đã thăng cấp từ khu thương mại lên một thành phố nhỏ rồi.” Nhóm người Thương Hồng Thành đều có phần cảm thán.

Mấy năm nay, khu thương mại Kiên Thành này quả thực chỉ là một khu thương mại thôi. Nhưng theo sự phát triển ngày càng phồn thịnh, nơi đây đã mở ra rất nhiều công trình. Sinh sống ở đây có thể thỏa mãn rất nhiều nhu cầu, còn có tàu điện ngầm được xây dựng riêng, giao thông thuận tiện, có bệnh viện, các loại công trình, cái gì cũng có.

“Xem ra giá nhà chắc chắn không thấp.” Cao Phong khẽ cảm thán.

“Khu dân cư bên đó giá bình quân là bốn mốt triệu ba trăm ngàn đồng một mét vuông. Giá thuê cửa hàng bên này thì chắc cũng không thấp.” Về điểm này, Lê Đức Minh lại hiểu rõ hơn, vội vã đứng ra giải thích một phen.

Cao Phong khẽ gật đầu. Hơn ba tám triệu năm trăm ngàn đồng, không hổ là thủ đô.

Tuy ở thành phố Hà Nội cũng có rất nhiều nhà ở cao cấp, nhưng bình thường thì một, hai triệu tệ một căn nhà là không vấn đề gì. Tuy nhiên, một triệu tệ ở thủ đô này, e là chỉ có thể mua được một cái nhà vệ sinh thôi nhỉ?

“Đúng rồi, trung tâm quản lý của khu thương mại Kiên Thành ở chỗ chính giữa đúng không?” Cao Phong quay đầu hỏi.

Trung tâm quản lý của khu thương mại Kiên Thành cũng gần tương đương như quản lý nhà ở khu dân cư rồi. Phụ trách quản lý khu thương mại Kiên Thành, bảo vệ người thuê nhà và các vấn đề về các phương diện khác. Đương nhiên, quyền lực rất lớn, vì trung tâm quản lý ngang với chủ nhân của khu thương mại Kiên Thành này.

Nay đã tiếp nhận Kiên Thành rồi, cũng nên đi xem xem, tốt xấu gì cũng để người ở trung tâm quản lý biết ai là ông chủ mới của bọn họ chứ nhỉ.

“Đúng vậy. Ngài Phong, chắc là ở tòa nhà cao nhất giữa trung tâm kia đó.” Thương Hồng Thành ngẩng đầu nhìn.

Nhóm người Cao Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.

Tuy xung quanh có các công trình kiến trúc che lấp, nhưng cũng không thể che đi tòa cao ốc nguy nga đó. Dù sao thì tòa nhà trung tâm quản lý đó cũng là đại diện cho cả khu thương mại Kiên Thành, địa vị cao không cần nói cũng biết.

“Có bao nhiêu tầng thế? Ít nhất cũng hai mươi tầng đấy nhỉ?” Khổng Duệ Chí có chút kinh ngạc.

Khu dân cư mấy chục tầng không có gì lạ, nhưng tòa nhà văn phòng cao như thế, thực sự là không thường thấy.

“Hình như là hai mươi chín tầng, cao tới gần trăm mét.” Lê Đức Minh nhìn một lượt, nói.

“Đi thôi, đi xem xem.” Cao Phong gật gật đầu, sau đó đi về phía ấy.

Suốt quãng đường đi tới, cảm giác mà khu thương mại Kiên Thành này đem lại cho người khác thật sự là vô cùng phồn thịnh.

Khó trách những công ty lớn kia cũng muốn dùng hết mọi biện pháp để bám rễ mở cửa hàng ở nơi này. Có người đông mới có nguồn khách hàng, mới có cơ sở để buôn bán. Ngoài ra, nơi này thật sự cũng rất rộng lớn. Vừa này ở trên con phố kia, nhìn tòa nhà trung tâm quản lý, rõ ràng là không xa. Kết quả mọi người đã đi gần mười phút đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi. Có điều, cũng rất nhanh đã đến rồi.

“Nơi này vẫn có thể bày quầy hàng buôn bán sao?”

Đột nhiên, Cao Phong nhìn thấy một cô bé chừng hai mươi mấy tuổi đang ngồi bên một quầy hàng nhỏ ven đường.

Góc nghiêng mặt của cô gái này cho Cao Phong một cảm giác có phần quen thuộc. Có điều, Cao Phong không hề nghĩ nhiều. Có người sinh ra đã là gương mặt phổ thông rồi.

Trên quầy hàng bày đủ loại hoa cảnh, tuy không nhiều nhưng cũng rất tinh xảo.

Cô gái đó ăn mặc rất mộc mạc, hơn nữa còn hơi phong phanh. Lúc này, cô đang cầm một quyển sách tiếng Anh, yên lặng đọc.

Một khi có người đi lên hỏi hoa tươi, cô lập tức bỏ sách xuống đứng dậy, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình dào dạt, giới thiệu cho khách hàng.

“Cái này thì tôi không rõ. Những quy định này đều do tòa quản lý kia định ra. Có điều thái độ phục vụ của cô bé này còn tốt hơn nhiều so với mấy nhân viên bán hàng trong các cửa hàng quần áo hàng hiệu kia đó.” Thương Tuấn Hồng cảm khái một câu.

Cao Phong cũng nhẹ mỉm cười, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Làm gì thế? Con bé kia, mày làm gì đấy?”

Đột nhiên có một tiếng quát hùng hùng hổ hổ vang lên.

“Con bán hoa kia, mày điếc à? Mẹ nó tao nói mày đó!” Không đợi Cao Phong quay đầu, một tiếng mắng khác lại truyền tới.

Cao Phong khẽ nhíu mày, dừng bước chân lại. Nhóm người Thương Hồng Thành tất nhiên cũng không nói gì, đứng sau lưng Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi