Chương 2214
Quyền lực của nhà họ Diệp chủ yếu là ở trong quân đội, nếu như tùy tiện xen vào, đồng nghĩa với với việc vượt quá chức trách quyền hạn cho phép, chỉ sợ lúc đó lại có người chỉ chỏ nói ông cậy chức cậy quyền.
Nếu như đích thân Diệp Thiên Long ra mặt thì những ban ngành ít nhiều cũng phải nể chút mặt mũi.
Nhưng nếu Trọng Dương Bình ra mặt thì chưa chắc bọn họ đã nể nang đâu.
“Anh chuẩn bị xe trước, tôi sẽ cố gắng ra càng sớm càng tốt.”
Diệp Thiên Long nói xong liền quay đầu đi nhà họ Diệp ở đằng sau.
Trọng Dương Bình không dám lơ là, nhanh chóng thu xếp.
…
Lúc này, tại Khu phố thương mại Kiên Thành.
Một lần bất trung, cả đời này không dùng đến.
Khi Cao Phong vừa nói ra câu này, nó giống như tiếng sấm kinh thiên động địa, khiến vô số người không khỏi run lên.
Mà vô số người ngồi trước màn hình tivi cũng tận mắt chứng kiến phong thái của Cao Phong.
“Tiếp theo, chúng ta nói đến điều thứ hai. Điều thứ hai mà mọi người muốn kháng nghị là gì?”
Cao Phong từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn những người thuê mặt bằng còn lại.
Lúc này, tất cả những người thuê mặt bằng đều đỏ mặt, không một ai lên tiếng.
Điều kháng nghị thứ hai, đương nhiên là Cao Phong không có địa vị ở Thủ đô, không có lai lịch, bối cảnh nên cũng không có tư cách lãnh đạo bọn họ.
Nhưng vào lúc này, sau khi Cao Phong làm ra một loạt hành động, không ai dám nói ra những lời như vậy.
Vì vậy, sau khi Cao Phong hỏi câu này, toàn bộ hội trường một lần nữa lại rơi vào tình trạng im lặng.
“Cậu Vũ, bọn họ muốn kháng nghị cậu không đủ tư cách lãnh đạo họ.” Thương Hồng Thành bước lên một bước nói với Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó bước xuống khỏi xe.
“Bụp!”
Khi Cao Phong bước xuống khỏi xe, đám người Lê Tiểu Quyền không khỏi căng thẳng, sợ rằng những người thuê nhà sẽ ẩu đả với Cao Phong.
Dù sao lúc đầu, những người này đều đã từng ném thẳng trứng sống và rau củ quả trên tay vào người Cao Phong.
Hơn nữa còn muốn lật xe của Cao Phong, đe dọa đánh Cao Phong nhập viện.
Bây giờ Cao Phong đã đi xuống, đây không phải là cho họ cơ hội làm loạn hay sao?
Tuy nhiên, không ai dám động tay.
Cao Phong chắp tay sau lưng, dửng dưng đi qua đám người kia.
Đám người không có bất kỳ ai dám động tay, ngược lại đều hơi khom người, lùi lại về sau một bước, nhường đường đi cho Cao Phong.
Cao Phong một thân một mình bước ra khỏi đám đông, đi tới đống tiền Việt Nam Đồng lớn trước mặt.
Sau đó anh quay người lên lầu, đi lên lầu hai, nhìn xuống đám người bên dưới.
Lúc này Cao Phong đang đứng trên lầu hai, cách anh không xa là một đống tiền màu xanh.
Những tờ tiền tiền mặt đó chất thành núi nhỏ cao bằng cả một tầng lầu.
Chỉ cần Cao Phong duỗi tay ra là có thể với được một xấp tiền giấy.
Xa hơn nữa là những người thuê nhà và hàng nghìn người đang vây xem.
Ngoài ra, còn có cả mấy chục chiếc ống kính máy quay đang chĩa vào.
Lúc này, tất cả ánh mắt của những người này đều đổ dồn về phía Cao Phong.
“Tôi có đủ tư cách để dẫn dắt các người không, tôi có đủ tư cách làm chủ Khu phố thương mại Kiên Thành này hay không.”
“Tôi nói thì không tính, người khác nói cũng không tính chỉ có những người thuê mặt bằng nói mới có giá trị.”
“Tôi không quan tâm việc quản lý Khu phố thương mại này trước đây như thế nào, nhưng bây giờ, tôi là chủ Khu phố thương mại này.”
“Bây giờ tôi, Cao Vũ, với tư cách là chủ sở hữu mới của Khu phố thương mại Kiên Thành, tôi xin tuyên bố với người tất cả người dân ở Việt Nam…”