Cho dù ai bị khinh thường như thế, thì trong lòng cũng không hề dễ chịu!
Kiều Thu Vân vốn là người kiêu ngạo, Kim Tuyết Ngọc lại được di truyền gen của bà, sao có thể chịu được khi bị đối xử như thế?
Ngay cả Kim Ngọc Hải nhu nhược hiền lành cũng không thể chịu đựng được. "Được rồi, chúng ta không đi vào, đứng ở cửa nhìn thôi." Kiều Thu Vân
nhắm mắt trả lời.
Kim Tuyết Ngọc cũng hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên. Kiều Thục Lan nghĩ là mấy người bên này rất muốn đi vào xem sao? Còn phải cởi giày nữa, không đi vào là được.
"Ôi chao, dì Ba, dượng Ba, Tuyết Ngọc, mẹ con nói đùa thôi, cởi giày gì chứ, nhanh vào thôi!"
Lý Quyên Tú không biết nói sao, đi lên kéo ba người vào nhà.
Đùa gì thế, biệt thự này là của ai, cô biết rõ hơn ai hết?
Dù cho phải cởi giày, thì cũng là một nhà Lý Quyên Tú cô phải cởi ra!
Thật ra, vì Cao Phong, nên cả nhà Kiều Thu Vân mới là chủ nhân thật sự của biệt thự này!
"Không cần, chúng tôi không xem, trong nhà còn có việc." Kim Tuyết Ngọc hơi tức giận.
"Ôi chao, được rồi! Nhanh vào đi, nhanh vào!" Lý Quyên Tú nhất định phải kéo ba người vào nhà.
"Đúng vậy đó dì Ba, không cần cởi giày, cứ giẫm tùy ý, không sao đâu." Hồ Quốc Khánh cũng xoa trán.
Nếu để cho Cao Phong nhìn thấy chuyện này, cả người mình đi vào, mà cả nhà Kiều Thu Vân bị cản lại ở ngoài cửa thì sao không tức giận được?
Đến lúc đó, cả nhà mình chắc chắn sẽ bị Cao Phong đuổi đi mất!
Hồ Quốc Khánh nghĩ đến tình cảnh đó, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Kiều Thục Lan nhếch miệng không nói gì, nếu không phải muốn đả kích bọn họ lần nữa, bà cũng mặc kệ bọn họ.
Thấy thái độ của Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh rất nhiệt tình, Kiều Thu Vân cũng không muốn làm mất mặt, chỉ có thể đi vào trong.
Căn phòng kia rất lớn, sáu người trưởng thành đi vào, chẳng những không hề chen chúc mà căn phòng vẫn rất rộng như trước.
Lúc này, Kiều Thục Lan không để ý tới cả nhà Kim Tuyết Ngọc nữa, nhìn xung quanh phòng.
Bà ta muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc này lại không nhịn được mà chậc chậc tán thưởng.
Bất kể là cách trang trí, hay là không gian của căn phòng, cùng với cách bày trí vật dụng trong nhà đều làm hai mắt người ta tỏa sáng.
Cho dù ai cũng không tìm được một điểm để che.
Dù sao đây cũng là biệt thự sáu tỷ mà!
Nghe nói chỉ riêng tiền trang trí cũng phải hơn mấy trăm triệu, thậm chí hơn trăm triệu lận!
Kim Tuyết Ngọc cũng nhìn phong cách trang trí trong phòng, cảm thấy thật sự mới mẻ.
Dù sao cũng ở trong căn nhà nhỏ của mình đã lâu, bây giờ nhìn thấy căn phòng lớn như thế, trong lòng có cảm giác mới mẻ là điều khó tránh.
Nếu không ở được thì nhìn nhiều một chút cũng tốt rồi!
Bỗng nhiên, Kim Tuyết Ngọc ngẩn người nhìn về vật đặt trên bàn trang điểm.
Có một tờ giấy, trên đó giống như viết gì đó.
Kim Tuyết Ngọc không có hứng thú về chuyện tờ giấy kia viết gì, nhưng đồ vật để trên tờ giấy làm cho Kim Tuyết Ngọc có cảm giác quen thuộc.
Vật đó giống như một chuỗi tràng hạt.
Kim Tuyết Ngọc cảm thấy hình như mình đã thấy qua vật này ở đâu rồi.
"Thấy ở đâu?" Kim Tuyết Ngọc từ từ đi đến trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng cầm chuỗi vòng hạt lên.
Vòng hạt màu nâu đậm, phía trên có dấu vết bị sờ qua, cũng không phải là đồ mới, chắc là đã bị chủ nhân của nó sờ một khoảng thời gian rồi.
Nếu cái này ở trong biệt thự của Hồ Quốc Khánh, thì chắc chắn là đồ vật của Hồ Quốc Khánh rồi.
Nhưng mà Kim Tuyết Ngọc xác định, đây là lần đầu mình gặp Hồ Quốc Khánh, sao lại thấy qua đồ của anh ta được?
Có lẽ mình nhìn lầm rồi, Kim Tuyết Ngọc nghĩ thế.
Sau đó, Kim Tuyết Ngọc chuẩn bị trả lại chuỗi vòng hạt này về chỗ cũ. Mà đôi mắt của cô ta trong lúc vô ý lại lướt qua tờ giấy kia.
Một giây sau, đầu tiên là Kim Tuyết Ngọc sững sờ, sau đó trên mắt hiện vẻ kinh ngạc.
Quả thật trên tờ giấy kia có viết mấy hàng chữ nhỏ, giống như là lời nhắn.
Mà hàng đầu tiên lại viết là Ngài Cao, chào anh!
Ngà...Cao?
Kim Tuyết Ngọc nhớ kỹ, Hồ Quốc Khánh gọi Cao Phong như vậy mà?
Ngài Cao này có liên quan gì đến Cao Phong?
Nhưng mà sao Cao Phong lại liên quan đến biệt thự của Hồ Quốc Khánh.
Không thể nào, chắc chắn là mình đã nghĩ nhiều rồi, đây chắc chắn không phải là đồ của Cao Phong.
Không đợi Kim Tuyết Ngọc tiếp tục đọc tiếp, bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua, lấy tờ giấy kia đi. Kim Tuyết Ngọc ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hồ Quốc Khánh.
Lúc này, vẻ mặt của Hồ Quốc Khánh rất căng thẳng nhìn Kim Tuyết Ngọc, sau đó nhìn quanh phòng. Anh ta thấy không ai để ý đến bên này mới khẽ hỏi: "Em đã thấy gì rồi?"
"Em thấy được Cao..."
Kim Tuyết Ngọc muốn trả lời, cô vốn muốn trả lời là Ngài Cao.
Nhưng còn chưa nói hết câu, thì đã bị Hồ Quốc Khánh đang chột dạ cắt ngang.
"Là Cao Phong sao? Em nhìn lầm rồi, chắc chắn là không phải." Hồ Quốc Khánh nhét tờ giấy vào túi, khẽ giải thích.
Kim Tuyết Ngọc ngây ngốc, sao Hồ Quốc Khánh này lại phản ứng mạnh như thế?
Chẳng lẽ trong tờ giấy kia có bí mật không thể cho ai biết sao?
Mình còn chưa nói xong, Hồ Quốc Khánh đã nói ra tên Cao Phong, còn giải thích lập lờ.
Điều này làm cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy chắc chắn Cao Phong có liên quan đến chuyện này, nhưng chỉ là mình không biết gì thôi.
Thứ này rất có thể không phải là của Hồ Quốc Khánh.
Bởi vì sau khi Hồ Quốc Khánh đi qua đây, cũng chỉ tùy ý nhìn chuỗi vòng hạt trong tay Kim Tuyết Ngọc, chứ không có ý muốn đòi lại.
Đã không phải là của Hồ Quốc Khánh, mà anh ta lại nhắc đến Cao Phong, vậy chuỗi vòng hạt này?
Chẳng lẽ thật sự là của Cao Phong sao?
Trong đầu Kim Tuyết Ngọc nhanh chóng xoay chuyển, chợt nhớ đến một chuyện.
Rốt cuộc cô cũng nhớ tới mình đã thấy chuỗi vòng hạt này ở nơi nào.
Trên xe Cao Phong!
Cô nhớ mang máng, ngày đó khi Cao Phong đi đến sân bay đón mình, khi trở về cô ngồi trên chiếc BMW của Cao Phong.
Mà trong ngăn xe BMW có treo chuỗi vòng hạt này.
Dù cho màu sắc hay thiết kế đều giống nhau như đúc...
Giữa hai cái này có liên quan gì không? Nếu nói là trùng hợp thì cũng không xuôi?
Đầu tiên, Kim Tuyết Ngọc đã xác định, Cao Phong cũng có một chuỗi vòng hạt như thế.
Kim Tuyết Ngọc cẩn thận nhớ lại, lúc đến đây, trên xe Cao Phong có còn chuỗi vòng hạt này không.
Nếu như còn, vậy nói rõ thật sự trùng hợp, chẳng qua là hai chuỗi giống nhau mà thôi.
Nếu như trên xe Cao Phong không có chuỗi vòng hạt này, thì chuỗi vòng hạt mà Kim Tuyết Ngọc đang cầm thật không đơn giản!
Nhưng mà cô hoàn toàn không nhớ ra, hôm nay trên xe của Cao Phong có chuỗi vòng hạt này hay không.
Bây giờ trong lòng Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rất hỗn loạn, cô luôn cảm thấy hình như mình đã phát hiện được một bí mật kinh khủng gì rồi!
Cô muốn ngay lập tức đi đến xe của Cao Phong để nhìn, rốt cuộc chuỗi vòng hạt này có ở đó không.
"Tuyết Ngọc, em còn đứng ở đó làm gì?" Hồ Quốc Khánh thấy Kim Tuyết Ngọc rơi vào trầm tư, trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
Rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì, Kim Tuyết Ngọc đã thấy được cái gì? "À, anh nhìn xem chuỗi vòng hạt này thế nào?" Kim Tuyết Ngọc ngấn người, sau đó đưa chuỗi vòng hạt ra.
Vừa đưa qua, Kim Tuyết Ngọc vừa quan sát vẻ mặt của Hồ Quốc Khánh.
Rốt cuộc chuỗi vòng hạt này có phải là của Hồ Quốc Khánh hay không, thì phải xem phản ứng của Hồ Quốc Khánh thế nào.