RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2226

Quen nhau tại đại hội đổ đá, Cao Phong làm cả hội trường kinh ngạc, mở ra đá phỉ thúy cực phẩm loại Long Thạch, còn giúp cô ta mở ra một khối đá tơ vàng cực phẩm.

Tại tiệc mừng thọ của ông cụ Gia Cát, Cao Phong sử dụng thân phận của một người vô danh, cách nói chuyện và làm việc làm cho ông cụ Gia Cát yêu mến, được ông cụ Gia Cát chính miệng mời dùng tiệc chung.

Sau đó đánh cờ vây với ông cụ Gia Cát, càng cho thấy người ta thấy khí thế sát phạt quyết đoán của mình, kỹ thuật đầy điêu luyện và khéo léo dành chiến thắng.

Còn có trận chiến trong hẻm nhỏ nọ, một người độc chiến với mấy cao thủ nước ngoài, giết tên sát thủ Cuồng Ngưu thuộc Dương Hải ngay tại chỗ!

Đương nhiên, còn có khoảng thời gian anh ở cạnh Phạm Thanh Nhiên.

Lúc hai người uống cà phê, lúc hai người lái Ferrari hóng mát, còn hai lần đàm phán với nhau…

Cho đến hôm nay, Cao Phong ra tay cường thế, trấn áp bạo loạn ở Khu phố thương mại, chinh phục vô số người.

Cũng hoàn toàn chinh phục tấm lòng của Phạm Thanh Nhiên.

Đủ loại chuyện khắc ghi bên trong lòng của Phạm Thanh Nhiên, lưu lại kí ức không thể xóa được.

Làm cô ta cho rằng mình sẽ không thể nào quên nổi.

Tâm trạng của Phạm Thanh Nhiên cũng bị Cao Phong ảnh hưởng, bắt đầu thay đổi một cách bất tri bất giác.

Từ sự kiêu căng và khinh thường vào lần đối mặt với Cao Phong, sau đó trở thành công nhận và thích thú, cho đến bây giờ là… Thích!

Phạm Thanh Nhiên không thể tin được, mình vậy mà lại thích Cao Phong.

Nhưng cảm giác trong lòng sẽ không bao giờ sai!

“Anh bảo tôi phải đối mặt với anh thế nào đây? Làm sao đối mặt với anh đây? Tôi nên…”

“Tôi có thể bỏ đi sự kiêu ngạo, bỏ đi thể diện, bỏ qua sự tự tôn, quên đi tất cả, nhưng thứ duy nhất, tôi không bỏ được là anh, tôi nên làm gì đây!”

Trong phòng Phạm Thanh Nhiên truyền ra tiếng khóc từng đợt.

Hỏi thế gian tình ái là chi mà lại cứ làm cho người ta nguyện thề sống chết.

Phạm Thanh Nhiên chỉ có thể nhấm nháp một mình sự đắng chát mà tình cảm này đem lại.

Nhà họ Phạm, vườn sau.

Ông cụ Phạm đang ở trong phòng.

Lúc này ở trong phòng chỉ có hai người là ông cụ Phạm và Phạm An Quốc.

Hai bảo vệ luôn ở bên cạnh người ông cụ Phạm không rời bị ông cụ Phạm tạm thời đuổi ra ngoài.

Ông cụ Phạm mặc đồ nghiêm chỉnh, ngồi nghiêm túc ở trên ghế bành. Ánh mắt vốn hơi đục ngầu lúc này lại như đang phát ra ánh sáng, làm cho người khác cảm thấy áp lực và khó thở.

Từ khi Phạm An Quốc đi vào trong căn phòng này đã ngoan ngoãn cúi đầu, căn bản không dám nhiều lời nửa chữ.

Không khí này hơi không đúng.

Dẫn đến trong lòng Phạm An Quốc cũng lo lắng bất an.

Chẳng lẽ lão gia tử đã biết những chuyện mà Phạm An Quốc đã làm?

Những đây là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao chuyện kiện tụng ở Khu phố thương mại lần này đúng là đã gây nên rất nhiều xôn xao.

Đặc biệt những người như bọn họ, chỉ cần sinh hoạt ở trong Việt Nam thì không thể nào không biết.

Phạm An Quốc lo lắng không yên là vì không biết bây giờ ông cụ Phạm đã biết được bao nhiêu chuyện.

“Con không có gì muốn nói à?”

Ông cụ Phạm khoác hai tay lên hai bên tay vịn của ghế bành, lạnh nhạt hỏi.

Phạm An Quốc không nhịn được rụt cổ một cái, tốc độ tim đập cũng tăng tốc theo.

Ngoài mặt, ông ta là chủ nhà của nhà họ Phạm, ngồi ở trên cao, được rất nhiều người kính trọng.

Ở trong thủ đô, ngoại trừ nhà họ Diệp và nhà họ Đặng, dù Phạm An Quốc đi nhận chức gì cũng sẽ được tiếp đón long trọng như một người quyền cao chức trọng.

Nhưng ở trước mặt ông lão này, ông mãi mãi chỉ là một đứa bé.

“Thưa cụ, cháu… Cụ muốn nghe cháu nói gì?” Phạm An Quốc hèn nhát hỏi.

Ông cụ Phạm nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn Phạm An Quốc chằm chằm.

“Quỳ xuống.” Một tiếng quát lớn vang lên.

Phạm An Quốc không chần chừ, hai đầu gối quỳ “phịch” xuống đất.

“Nói đi.” Ông cụ Phạm lạnh mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi