RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2230

Còn Lê Đức Trị thì được chỉ định làm giám đốc giám sát khu phố thương mại Kiên Thành, và Lâm Đống thì được bổ nhiệm làm phó giám đốc.

Còn Lý Khải Kiệt là người hợp tác với khu phố thương mại này, cũng sẽ cung cấp thế lực để ủng hộ.

Về phần Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng, trong lúc Cao Phong không có ở đây thì bọn họ sẽ lo vấn đề an ninh của khu phố.

Còn lại là Lỗ Duệ thì đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc điều hành của khu phố thương mại này, đồng thời tự mình quản lý chuyện trật tự trị an của khu phố.

Lúc này, khu phố thương mại Kiên Thành đang gặp phải rất rất nhiều vấn đề, nói là trăm chuyện bận rộn bù đầu bù cổ cũng không ngoa.

Cao Phong chỉ có thể dùng hết khả năng của mình, tạm thời sắp xếp nhân sự như vậy, chờ đến khi anh trở lại, thì anh sẽ sắp xếp lại một lần nữa sau.

“Anh Vũ, tất cả chúng tôi, nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!” Đám người Thương Hồng Thịnh đồng loạt cúi đầu cảm ơn Cao Phong.

Những lời mà Cao Phong đã nói trước đó đúng là không hề lừa dối bọn họ.

Cho nên bọn họ lại càng tôn trọng anh hơn.

“Những sắp xếp này chỉ là tạm thời thôi. Chờ tôi trở về thì tôi sẽ tiến hành quy hoạch lại khu phố thương mại này một lần nữa.”

“Các vị yên tâm, những người luôn một lòng với tôi, thì tôi dám dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo, tôi sẽ không bạc đãi người đó.”

Lúc này Cao Phong đang nhíu chặt mày, mặc dù nguy cơ đang đầy rẫy trước mắt, nhưng anh vẫn đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn cho bọn họ.

“Vâng!” Cả đám người gật đầu.

Nhưng sắc mặt Dương Đông Huy thì lại càng lúc càng khó coi.

Trong cuộc hội ý ngắn ngủi vừa rồi, anh ta cũng có mặt tại chỗ.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, Cao Phong vẫn không hề nhắc đến tên anh ta, lại càng không sắp xếp cho anh ta bất kì chức vị nào.

Thậm chí ngay cả vị trí giám đốc cũng được bổ nhiệm luôn cho Lê Đức Trị, chẳng khác gì coi anh ta như không khí.

Như thế này bảo sao anh ta không giận cho được?

“Anh Vũ, có phải là anh đã quên mất chuyện gì không?” Dương Đông Huy nhìn về phía Cao Phong dò hỏi.

Lúc này Cao Phong mới quay đầu nhìn Dương Đông Huy một chút, sau đó gãi gãi đầu nghi hoặc hỏi:

“Tôi vẫn không hiểu lắm, Dương Đông Huy anh sao vẫn còn có mặt mũi để đứng ở đây vậy?”

“Không phải là anh muốn tôi tự mình đuổi anh đi thì trong lòng anh mới cảm thấy dễ chịu đấy chứ?” Cao Phong rất là không hiểu nói.

Cả đám người Thương Hồng Thịnh cũng vô cùng khó chịu nhìn Dương Đông Huy.

Bọn họ đã nhịn tới mức không đánh cho Dương Đông Huy một trận đã là cố gắng lắm rồi.

Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, Dương Đông Huy im lặng trong chốc lát, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh Vũ, hình như tôi không làm gì sai cả?”

“Cho dù vừa nãy tôi có hành động như thế đi chăng nữa thì cũng là vì lợi ích của khu phố thương mại này mà suy nghĩ, chẳng lẽ là tôi sai rồi sao?”

Cao Phong không nói gì, châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn Dương Đông Huy biểu diễn.

Bởi vì đối với một kẻ có chứng cứ làm phản vô cùng xác thực như thế này, anh thậm chí còn chẳng muốn đôi co với anh ta nữa.

“Dù sao thì lỗi sai của cậu vẫn rõ rành rành ra đó, đáng lẽ ra cậu không nên tăng tiền thuê chỗ trong thời gian này.”

“Còn nữa, bản thân cậu làm gì thì cậu là người biết rõ nhất, cậu còn cần chúng tôi vạch trần bộ mặt thật của mình sao?” Lê Đức Trị hừ lạnh một tiếng nói.

Lâm Đống còn đi thẳng luôn vào vấn đề: “Chuyện cậu có liên lạc gì với nhà họ Phạm ở bên kia không cũng không cần giải thích nữa.”

Bọn họ đã nói như vậy rồi, khiến cho Dương Đông Huy không thể nào chối cãi được nữa.

Đã như vậy thì dứt khoát vạch mặt nhau luôn.

“Nếu các anh đã nói như vậy thì được thôi.”

Dương Đông Huy chậm rãi đứng dậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh.

“Điều quan trọng bây giờ không phải là tôi đã làm những gì, mà quan trọng là, cho dù tôi đã gây ra chuyện gì thì làm sao chứ?”

Cao Phong hơi nhíu mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi