Chương 2233
“Đừng nói tôi uy hiếp anh, có gan thì anh còng tay tôi lại đi.”
Cao Phong duỗi hai tay ra, giọng điệu bình thản nhìn người thanh niên kia nói.
Người thanh niên kia ban đầu có vẻ rất hung hăng, nhưng khi nhìn thấy Cao Phong như thế này, không hiểu sao anh ta lại sững người ra, động tác tay cũng đột ngột dừng lại.
“Thế nào? Không dám à? Tôi thật sự không uy hiếp anh, anh còng tay tôi lại đi.”
Cao Phong vừa nói vừa duỗi thẳng tay ra ngay trước mặt người kia.
Người thanh niên đó cứ đứng đơ ra, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay Cao Phong, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì cả.
Lúc này Cao Phong quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến cho anh ta căn bản là không dám tùy tiện động tay động chân.
“Căn cứ vào quy định thứ tám của bộ Luật Việt Nam về sử dụng vũ khí, thì còng tay là vũ khí mang tính ép buộc, chỉ có thể sử dụng được trong ba tình huống.
“Một, bắt tội phạm đã phạm trọng tội, hoặc người bị tình nghi phạm tội nặng. Hai, trong khi bắt người chống lại người thi hành công vụ. Ba, chính là trong tình huống đặc biệt thì có thể dùng như vũ phí ép buộc.”
“Một, tôi không hề gây ra tội nặng phạm pháp nào, hai, các anh không có lệnh bắt giữ tôi, ba, toàn bộ quá trình tôi rất phối hợp với các anh, không hề phản kháng lại, anh định dựa vào điều luật nào để dùng còng tay với tôi?”
Cao Phong chất vấn người cảnh sát kia, khiến cho người thanh niên đó á khẩu không trả lời được.
Những quy định này nói không chừng đến ngay cả bản thân anh ta cũng không nắm chắc được, làm gì phản bác lại được Cao Phong.
Đồng thời, những lời Cao Phong vừa nói ra cũng khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đầu óc người này rốt cuộc đã được phát triển như thế nào vậy? Đến ngay cả những chi tiết nhỏ như thế cũng có thể nhớ rõ?
“Các anh đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tôi không muốn làm cho các anh phải khó xử, anh cứ đi ra ngoài chờ một lát đi, tôi làm xong việc của mình thì sẽ đi theo các anh.” Cao Phong từ tốn nói, giọng điệu rất thong thả bình tĩnh.
Nhưng, một thanh niên mặc cảnh phục khác lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Bây giờ bọn họ đang là người thi hành pháp luật, Cao Phong có tư cách gì mà lên mặt với bọn họ chứ?
“Anh chú ý thái độ của mình một chút đi, lát nữa chúng tôi sẽ cho anh biết tay.” Người đó không nhịn được mà dọa anh một câu.
“Anh muốn tôi phải như thế nào? Thật sự muốn dùng cái gì đó với tôi sao?”
“Hay là nói, các anh cho rằng bắt được tôi về rồi, thì mọi thứ sẽ thuận lợi hơn nhiều?”
“Mặc dù bây giờ tôi có vào đó ngồi đi nữa, muốn làm gì với các anh, cũng chỉ cần vài câu nói mà thôi.”
“Nếu còn tiếp tục uy hiếp tôi như thế, thì tôi sẽ cho người ném các anh ra ngoài đấy.”
Cao Phong nói xong thì quay người đi về phía thang máy.
Hai thanh niên mặc cảnh phục liếc nhìn nhau, cuối cùng mặt mày xám xịt đi ra khỏi tòa nhà.
Cao Phong thật sự quá mạnh mẽ, bất kể là giọng điệu khi nói chuyện hay là cách hành xử, đều mạnh mẽ đến mức gần như không cho người khác kháng cự lại.
Nhưng mà dù sao đi nữa thì người ta có thực lực.
Trong tay người ta đang có thế lực của ba dòng họ, cùng với khu phố thương mại Kiên Thành vô cùng nổi tiếng, cộng thêm sự ủng hộ và giúp đỡ từ chi nhánh của tập đoàn Hà Đô ở Thủ đô, bây giờ, địa vị của Cao Phong đã cao chót vót khó mà chạm tới được.
Những người nhân viên công tác bình thường này thật sự là không dám cứng đối cứng với anh.
Trong thang máy.
Cả đám người Cao Phong chẳng ai nói với ai một câu nào, cùng nhau đi lên phòng họp trên tầng cao nhất.
“Xem ra anh Vũ hiểu rất rõ về pháp luật ấy nhỉ. Nhưng mà có một vài lúc, luật pháp cũng vô dụng mà thôi.” Dương Đông Huy đắc chí cười ha hả.
Trong giọng nói của anh ta chỉ toàn là trêu tức.
Nhưng cả đám người Cao Phong chẳng ai hé răng phản ứng lại với anh ta.
Lúc này đã là tình huống khẩn cấp rồi, chẳng ai có thời gian đi đôi co cãi vã với Dương Đông Huy nữa, ai nấy đều đang im lặng, trong đầu suy nghĩ cách đối phó.
“Sao lại không nói gì cả thế? Các người là tổng giám đốc điều hành, rồi là giám đốc với phó giám đốc, mà bây giờ cũng ỉu xìu như này à? Ha ha!”
“Thật ra tôi vẫn chưa hiểu lắm, bây giờ các anh lên lầu thì cũng có để làm gì đâu chứ? Chẳng lẽ các anh còn muốn dùng tài ăn nói của bản thân mình để thay đổi suy nghĩ của những người dưới trướng tôi sao?”