RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2235

Ở nơi gần ghế Chủ tịch nhất là một số ít ghế khác, có vẻ như là để dành cho các nhân viên cấp cao mới có thể ngồi.

Cao Phong không hề khách khí mà ngồi ở vị trí trung tâm, cho dù bị hơn ba trăm đôi mắt nhìn chằm chằm, nhưng anh vẫn không hề luống cuống một chút nào.

Hai bên anh là hơn ba trăm nhân viên, cho tới khi Cao Phong ngồi xuống rồi bọn họ vẫn còn đang đứng đó vỗ tay, dường như rất nhiệt tình chào đón anh.

Mà Dương Đông Huy nhìn thấy tình cảnh này thì lại thấy hơi bất mãn.

Kế hoạch ban đầu của anh ta chính là, sau khi Cao Phong tiến vào phòng họp thì những người này sẽ chống đối, căn bản không cần đứng lên chào hỏi.

Nhưng mà bây giờ, Cao Phong đã ngồi xuống rồi, nhưng mà bọn họ vẫn không hề có ý định ngồi xuống, điều này khiến cho Dương Đông Huy càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Ngồi xuống đi.” Cao Phong nhẹ nhàng khoát tay.

Nghe anh nói như thế, hơn ba trăm nhân viên kia mới lục tục ngồi xuống.

“Anh Vũ, không phải là anh có lời muốn nói với nhóm nhân viên này sao? Anh mau nói đi!”

Dương Đông Huy nhìn Cao Phong đang ngồi trên ghế chủ tịch, không nhịn được mà nở nụ cười lạnh.

Ngồi đi!

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh được ngồi, mà cũng là lần cuối cùng.

Chỉ cần tôi có thể nắm được khu phố thương mại này rồi thì vị trí này mãi mãi sẽ là của tôi.

Đến lúc đó, Cao Vũ anh, cùng với mấy tên râu ria đi theo anh đều phải cuốn gói khỏi nơi này.

Trong lòng Dương Đông Huy âm thầm tính toán, càng nghĩ càng thấy thoải mái.

Nếu Cao Phong còn chưa từ bỏ ý định thì để cho anh ta nói mấy câu đi.

“Nghe nói các người muốn đi theo Dương Đông Huy, cùng nhau rời khỏi khu phố thương mại Kiên Thành này sao?”

“Đồng thời còn muốn cầm hết tài liệu liên quan đến nơi này, khiến cho nơi này bị tổn thất không ít, thật sao?”

Cao Phong có vẻ lười biếng ngồi tại chỗ, trong mắt anh chỉ có sự bình tĩnh, thoạt nhìn không hề phẫn nộ, cũng không có ý uy hiếp gì, chỉ nhẹ nhàng đặt câu hỏi như vậy.

Còn sau khi Cao Phong hỏi câu này rồi, không biết vì sao hơn ba trăm người trong phòng không hề lên tiếng nói chuyện.

Toàn bộ phòng hội nghị đều yên lặng như tờ, so với nghĩa trang lúc ba giờ sáng còn yên tĩnh hơn.

“Sao lại không ai nói gì? Mau nói cho anh Vũ biết quyết định của mọi người đi! À không đúng, là quyết định của tất cả chúng ta chứ!”

Dương Đông Huy cười nhạt một tiếng, nói với hơn ba trăm nhân viên ngồi ở trong phòng hội nghị.

Anh ta vừa dứt lời, lúc này có một thanh niên đứng lên, nhìn Cao Phong nói: “Đúng vậy anh Vũ, nếu như anh khăng khăng muốn sa thải quản lý Huy thì chúng tôi cũng sẽ đi theo anh ta.”

“Đúng rồi, tôi là người phụ trách đối ngoại của công ty, tất cả những lần đi ký hợp đồng với các công ty khác đều do tôi phụ trách.”

Chàng trai đó mỉm cười, vẫy vẫy túi hồ sơ trong tay mình.

Vị trí của anh ta đúng là vô cùng quan trọng.

Dù sao thì chuyện đi đàm phán hợp tác này cũng không phải chỉ có thể giỏi thôi là có thể làm được.

Cho dù có tài giỏi, cũng chưa chắc đã hoàn thành được công việc này.

Mà quan trọng nhất là cậu ta đã phụ trách công việc này, thì tất cả hồ sơ cho thuê mặt bằng kia chắc chắn cũng đang nằm trong tay cậu ta, do cậu ta quản lý.

Nếu như cậu ta mang hết toàn bộ đi, thì chắc chắn sẽ mang đến khó khăn rất lớn cho khu phố thương mại Kiên Thành.

“À, được rồi.” Cao Phong cũng không thuyết phục người đó, cũng không ngăn cản cậu ta, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

“Vẫn còn giả vờ bình tĩnh được à, tiếp tục!” Dương Đông Huy vung tay lên ra lệnh.

“Cậu Vũ, tôi là tổ trưởng của phòng tài vụ, nếu như cậu muốn sa thải Quản lý Huy, vậy thì tôi cũng sẽ đi theo anh ấy.”

“Cậu Vũ, còn thêm tôi nữa…”

Chỉ trong nháy mắt, bảy tám người đều liên tục đứng lên, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ kiên định.

Giống như đi theo Dương Đông Huy thì chắc chắn mới có thể bước vào một con đường có tương lai tươi sáng vậy.

Hơn nữa, từ sau bảy tám người này, còn đang có người đứng lên tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi