Tuy nhiên, vào lúc này Kiều Thục Lan không có thời gian để ý đến bên ngoài.
Bà ta hoàn toàn bị chọc giận bởi những gì Kim Tuyết Ngọc vừa nói!
"Kim Tuyết Ngọc, cháu có ý gì, cái gì mà căn biệt thự này còn chưa biết là của ai, không phải của Quốc Khách thì của Cao Phong chắc? Hơ hơ!” Kiều Thục Lan không màng gì đến vai vế của mình nữa, đối mặt với Kim Tuyết Ngọc cười chế nhạo.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc cũng đỏ mặt tía tai. Cũng không biết vừa rồi tại sao mà cô đột nhiên nói ra câu đó, như thể nó đã nằm trong tiềm thức.
Có thể là do bị những lời của Kiều Thục Lan chọc điên, vì vậy mới đáp lại gần như ngay lập tức.
"Cháu nói gì đi chứ, không phải là cháu ghen tị với việc chị họ Quyên Tú của cháu tìm được một ông chồng tốt đấy chứ?"
"Dì nói cho cháu biết, những thứ này đều là thứ mà cháu có ghen tị cũng không nổi, chỉ dựa vào Cao Phong? Gia đình cháu cả đời đừng mơ được ở biệt thự!"
Kiều Thục Lan vẫn không ngừng nói, lời nói càng ngày càng gay gắt.
Bây giờ Lý Quyên Tú và Hồ Quốc Khánh không có thời gian để ngăn cản Kiều Thục Lan.
Cả hai người lúc này đang rất căng thẳng, rốt cuộc bên ngoài có ai tới vậy?
Không phải là bạn của Cao Phong đấy chứ?
Dù sao bạn bè của mình cũng không có ai biết mình mua nhà ở đây.
"Ai nói chúng tôi không có khả năng ở biệt thự vậy? Nói cho bà biết, chúng tôi sẽ sớm được ở thôi!" Lúc này Kim Tuyết Ngọc đã tức giận không chịu đựng nổi nữa, lạnh lùng đáp lại.
Cùng lúc đó, trong lòng Kim Tuyết Ngọc đã đưa ra quyết định của mình.
Cô chuẩn bị chủ động đi tìm anh Mộc Phong mà tối qua đã chi cả tỷ đồng trong livestream của cô.
Mấy anh trai giàu có tiêu tiền trên mạng cho các cô gái, đơn giản chẳng phải vì thích chủ livestream sao?
Mà Mộc Phong đó tự nguyện chi nhiều tiền cho cô ta như vậy, nhất định là thích cô ta.
Vốn dĩ Kim Tuyết Ngọc còn nghĩ trên mạng tốt xấu lẫn lộn, không dám thật sự đi gặp mặt Mộc Phong.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân nhất định phải chủ động đi gặp gỡ làm quen với Mộc Phong đó một chút.
Mộc Phong có thể dễ dàng chi hàng tỷ trên mạng. Thì căn biệt thự thực tế trị giá mấy tỷ này có tính là gì đâu?
Nếu không trông đợi gì vào Cao Phong được, cùng lắm thì cô đi tìm gặp Mộc Phong!
"Mày ở cái rắm ấy! Mày tưởng rằng muốn ở biệt thự đơn giản như vậy sao?" Lý Siêu tràn đầy khinh thường.
Đúng vào lúc này, cửa phòng khách của biệt thự vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Kiều Thục Lan sửng người, sau đó đột nhiên quay đầu lại. Sắc mặt của Hồ Quốc Khánh cũng có chút khó coi, thấp giọng giải thích rằng: "Cửa bên ngoài, hình như con không có khoá...."
“Đó là bạn của con tới thăm sao?” Kiều Thục Lan hỏi.
“Con đi xem thử." Hồ Quốc Khánh gãi đầu và vội vã đi về phía cửa.
Khi cánh cửa được mở ra, ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ mặc váy đỏ, vóc dáng đẹp không kém gì Lý Quyên Tú.
Thấy Hồ Quốc Khánh ra mở cửa, cô gái cũng sửng sốt trong vài giây.
“Cô tìm ai?" Hồ Quốc Khánh nghi ngờ hỏi.
Đột nhiên sau đó, nhớ ra cô gái này là ai.
Cô gái này không phải là cô gái hôm qua xảy ra mâu thuẫn với Cao Phong ở cửa sao?
Có vẻ như Cao Phong và cô ta quen biết nhau.
Ít nhất thì cũng gặp mặt Cao Phong sớm hơn anh ta, cho nên Hồ Quốc Khánh cũng không thể đoán ra được hôm qua Cao Phong chỉ là nhất thời giận dỗi với cô gái này hay còn lý do nào khác.
Cao Phong không hề nói cho Hồ Quốc Khánh biết mối quan hệ của anh ấy với cô gái này, vì vậy lúc này Hồ Quốc Khánh không dám hành động lỗ mãng.
"Anh.... đây không phải là nhà của Cao Phong."
Cô gái mở miệng định nói gì, nhưng Hồ Quốc Khánh nghe tới đây lập tức toát mồ hôi lạnh, sau đó nhanh chóng cắt ngang.
"Cô đang tìm Ngài Cao à? Cứ gọi điện thoại cho anh ta là được." Hồ Quốc Khánh hạ thấp giọng.
Trong lòng vô cùng sợ hãi, sao cô ta cứ nhất định đến đây vào lúc này chứ?
"Cao Phong không có ở đây à? Các người làm gì ở đây?" Cô gái khẽ cau mày, giọng điệu không mấy tốt.
Cô ta cũng nhận ra Hồ Quốc Khánh.
"Tôi nói này cô em nhỏ, cô bị bệnh à? Cô đến biệt thự của tôi...chúng tôi rồi hỏi chúng tôi là ai sao?"
Kiều Thục Lan không chịu nổi nữa, lập tức hướng về phía này quát lên một tiếng.
"Nhà của các người? Đây là biệt thự của các người sao?" Cô gái sửng sốt.
"Đương nhiên là của chúng tôi rồi, không phải của chúng tôi thì của cô chắc? Mà cô là ai?" Lý Siêu cũng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha, tôi tên là Hạ Vy." Cô gái này đúng là Hạ Vy.
Còn lúc này, trong lòng Hạ Vy vô cùng thích thú.
Cô đã nghe thấy gì thế này? Căn biệt thự này vậy mà không phải là của Cao Phong!
Vậy không phải ý là, hôm qua Cao Phong chỉ giả vờ giả vịt trước mặt cô, chứ thực tế không phải là chủ nhân của căn biệt thự này sao?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Vy tràn đầy vẻ châm chọc, vô cùng khinh bỉ Cao Phong.
Đối chất một hồi lâu, hóa ra Cao Phong lại là một kẻ giả làm người giàu có!
"Các người quen biết Cao Phong chứ?" Hạ Vy cười tinh ranh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cô gái này cũng quen biết Cao Phong sao?
"Cô tìm Cao Phong làm gì?" Kiều Thu Vân hơi cau mày.
Một cô gái trạc tuổi Kim Tuyết Mai vậy mà chạy đến tận đây để tìm Cao Phong? Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ Cao Phong ngoại tình bên ngoài à?
Nghĩ đến điều này, Kiều Thu Vân còn tức giận hơn cả khi bà bị gia đình Kiều Thục Lan chế giễu.
Hồ Quốc Khánh lại toát mồ hôi lạnh vào lúc này.
"Cô Hạ, nếu cô muốn tìm Cao Phong, cứ tự mình gọi điện thoại cho anh ấy....được không?"
Hồ Quốc Khánh rất muốn đuổi Hạ Vy rời khỏi đây!
Tuy nhiên, anh có phần không chắc mối quan hệ của Hạ Vy với Cao Phong nên không dám quá cứng rắn.
Khi Hạ Vy nghe thấy lời này của Hồ Quốc Khánh, không chỉ không rời đi, mà còn bước thẳng vào biệt thự.
"Tôi tìm anh ấy làm gì? Đó chẳng phải chỉ là đồ không có tiền mà cứ thích giả phú quý, vỗ ngực tự xưng mình là người đàn ông có quyền thế thôi sao. Tại sao tôi phải tìm anh ấy?" Hạ Vy châm biếm.
Mặc dù không hài lòng với thái độ không mời mà đến của Hạ Vy, nhưng Kiều Thục Lan vẫn đồng ý với lời nói của cô ta.
Chỉ cần lời này của Hạ Vy, là có thể coi cô ta như bạn được rồi! Kẻ thù của kẻ thù không phải chính là bạn sao?
"Cô gái này cô bị làm sao vậy, tôi là mẹ vợ của Cao Phong, nó chọc giận gì cô sao?" Sắc mặt Kiều Thu Vân có chút khó chịu.
Hơn nữa, một gia đình nhạo báng coi thường gia đình mình là đủ lắm rồi, Hạ Vy này lại từ đâu lòi ra mà cũng dám khinh thường bọn họ?
"Làm sao vậy, tôi nói sai sao? Cao Phong không phải là đồ không có tiền mà cứ giả vờ có tiền sao?" Hạ Vy cười lạnh.
Biết được Kiều Thu Vân này là người nhà của Cao Phong, vậy thì càng không muốn rời đi.
Hôm qua ở chỗ Cao Phong vấp phải rắc rối, trong lòng cô ta bây giờ vẫn còn đang ôm hận đây.
Hôm nay cô ta phải cho bọn họ biết bộ mặt thật của Cao Phong. "Cô ăn nói kiểu gì vậy?" Kiều Thục
Lan cố ý hỏi.
"Nói kiểu gì? Lúc trước Cao Phong nói, căn biệt thự này là của anh ấy, còn giả bộ giàu có trước mặt tôi, các người không biết sao?" Hạ Vy chưng ra một khuôn mặt buồn cười mà muốn nhịn cũng không nhịn nổi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều hơi sững sờ. Lúc trước Cao Phong nói, căn nhà này thuộc về anh ta sao? Còn khoe khoang trước mặt Hạ Vy này nữa?
Mọi người càng nghĩ càng không hiểu nổi.
"Mới hôm qua đây, Cao Phong ở tại đây nói với tôi rằng biệt thự này thuộc về anh ấy. Các người nói có buồn cười hay không, hử?"