Chương 2243
Thương Hồng Thành kéo Lê Đức Minh đi sang bên cạnh, sau đó nói nhỏ: “Cậu nghĩ thầy Bình có quyền lực lớn đến vậy sao? Ra ngoài còn trang bị hai mươi chiếc xe chở lãnh đạo treo cờ ư?”
Nghe đến đây, Lê Đức Minh giật thót.
Trọng Dương Bình không có kiểu phô trương lãng phí này, vậy thì là ai?
“Lẽ nào là? Anh nói… Anh nói là Diệp, Diệp, anh ấy cũng…?”
Lê Đức Minh lặp đi lặp lại chữ Diệp mấy lần vẫn không dám gọi ra cái tên đó.
Diệp Thiên Long trấn thủ một phương, địa vị của ông ta cao đến mức nào?
Ngay cả tên húy, cũng không phải ai cũng dám gọi.
“Không thể nào, không thể nào, Diệp… Anh Lục sao có thể quen với ông ta được?”
“Anh Lục mà quen biết nhà họ Diệp thật, vậy chẳng phải ở thủ đô anh ấy thích đi đâu thì đi à?” Lê Đức Minh nuốt nước miếng mấy lần, vẫn có chút không dám tin.
Dù sao nhà họ Diệp cũng là thế lực siêu cấp đỉnh cao, ba dòng họ nhỏ nhoi nhà họ, còn chẳng có tư cách ngửa mặt trông lên.
Cao Phong, làm sao có khả năng quen biết bọn họ được?
“Không biết, cứ xem trước đã, xem trước đã…”
Tim Thương Hồng Thành cũng đập dồn dập, yết hầu ở cổ lăn lên lăn xuống hai cái, sau đó anh ta không nói thêm gì nữa, nhìn về phía bên kia.
Trong mười mấy chiếc xe chỗ Cao Phong, một người trung niên bước xuống, biểu cảm trên gương mặt đầy nghiêm túc.
Trên xe chở lãnh đạo có treo cờ đỏ, thêm cả biển số xe có NV đi đầu thật sự làm anh không nhịn được mà hồi hộp.
Ngay sau đó, một chiếc xe chở lãnh đạo khác cũng mở cửa, một người trung niên bước ra.
Người xuống mặc đồ rằn ri, chân đi ủng tác chiến đen bóng, trên vai có hai gạch một sao, biểu thị hàm cấp của người mặc.
“Trời, quả nhiên là thầy Bình tới!” Thương Hồng Thành thấy vậy cũng hơi sửng sốt.
Đúng như dự đoán, người đến là Trọng Dương Bình.
Trong bộ trang phục chỉnh tề, trông ông ta càng thêm oai vệ.
Sao trên quân hàm sáng lấp lánh với lực uy hiếp to lớn.
“Thầy Bình?” Người đàn ông trung niên chịu trách nhiệm chở Cao Phong nghi hoặc nhìn Trọng Dương Bình.
Trọng Dương Bình khẽ cau mày, nhưng bởi không biết người trung niên này nên chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
“Tôi tên Trương Chấn.” Người trung niên chủ động giới thiệu bản thân.
Trọng Dương Bình không nói nhiều, chỉ nhìn qua chiếc xe Cao Phong đang ngồi, ông nói: “Tôi đến đón một người.”
Ngắn gọn, không lôi thôi rườm rà, hệt như đang ra lệnh vậy.
“Ông đến đón ai?”
Trương Chấn nhìn hai mươi chiếc xe cho lãnh đạo sau lương Trọng Dương Bình rồi mới hỏi.
“Người tên Cao Vũ.” Trọng Dương Bình lạnh nhạt đáp.
Nghe ông ta nói vậy, đám người Thương Hồng Thành càng thêm thán phục.
Vậy có thể nói quan hệ giữa Trọng Dương Bình và Cao Phong khá là tốt.
Ngay cả trong tình huống này mà cũng dám công khai tới đón người.
Tuy gia chủ nhà họ Diệp Diệp Thiên Long không tự mình tới, nhưng tầm quan trọng của Trọng Dương Bình cũng chẳng hề thấp!
Dù mấy kẻ này không cùng một hệ thống với Trọng Dương Bình thì cũng phải nể mặt thôi, đúng chứ?
Trương Chấn nghe vậy hơi ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ nhìn Trọng Dương Bình.
“Thầy Bình đại diện cho ai đến đây?” Trương Chấn cau mày hỏi.
Trọng Dương Bình do dự hai giây, rồi vẫn đáp: “Đại diện cho chính tôi.”
Diệp Thiên Long không ở đây, ông ta làm việc ở bên ngoài nào dám bừa bãi nói mình thay mặt cho nhà họ Diệp?
Quan trọng nhất là, bây giờ Trọng Dương Bình không thể tìm được một lý do thích hợp đến đón người.
Chuyện này cũng giống như khi dẫn quan ra trận thời xưa, người xuất quân nhất định phải nổi danh.
Mà bây giờ Trọng Dương Bình tương đương với người xuất quân vô danh, ông ta không thể nói thẳng ra Cao Phong là con rể của Diệp Thiên Long được, đúng không?
Nếu ông ta nói ra, hậu quả và ảnh hưởng tạo thành, không một ai có thể gánh chịu.