RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2254

Rốt cục, Trương Chấn cũng có phản ứng, không nói thêm bất cứ lời nào, lập tức đứng nghiêm trang, sau đó hai tay nắm thành hai nắm đấm kề sát hai bên người, chạy bộ tới.

“Chào!”

Chạy đến cách Diệp Thiên Long một khoảng cách nhất định, Trương Chấn đột nhiên dừng lại, đứng nghiêm trang tại chỗ rồi đưa tay lên chào.

“Cựu Đại tá Trung cấp của Sư đoàn 167 xin chào Diệp Tướng quân, xin đưa ra chỉ thị!”

Trương Chán nhìn về phía trước, cơ thể ông ta căng cứng, bàn tay đang chào vẫn giữ nguyên tư thế theo đúng lễ nghi, khó mà phát hiện ra bàn tay ông ta vẫn đang run rẩy vài cái.

“Người ở đâu?” Diệp Thiên Long nhẹ giọng hỏi.

“Báo cáo Trung tướng Long, cậu ta bị nhân viên bên ngoài đem đi thẩm vấn rồi!” Trương Chấn không dám nói dối.

“Dẫn đường.” Giọng điệu của Diệp Thiên Long vô cùng bình tĩnh.

“Vâng!” Trương Chấn không chút do dự đồng ý.

Diệp Thiên Long quay người lên xe, xe khởi động.

Từ lúc xuống xe đến lúc lên xe, Diệp Thiên Long chỉ nói hai câu, tổng cộng là năm chữ!

Người ở đâu?

Dẫn đường.

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng đơn giản, cục cằn.

Trương Chấn không có chút do dự hay từ chối.

Đây là năng lực của Diệp Thiên Long.

Cả Nội thành này cũng không tìm được đâu ra người thứ hai làm được như thế.

“Phù!”

Nhìn thấy Diệp Thiên Long lên xe, Trương Chấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng tự mình lái xe, chuẩn bị dẫn đường.

Trọng Lương Bình và một nhóm binh sĩ khác cũng bước lên xe.

“Tướng quân Long, lẽ ra anh nên đến sớm hơn. Vốn dĩ Trương Chấn này còn lên mặt với tôi, nhưng khi nhìn thấy anh thì anh ta đến thở mạnh cũng không dám.” Trọng Lương Bình bất đắc dĩ nói: “Nếu anh ra mặt sớm một chút thì đã không xảy ra chuyện gì rồi. ”

Diệp Thiên Long nhẹ nhàng quay đầu hướng ngoài cửa sổ thở dài: “Nhưng tôi không thể tùy tiện ra mặt được.”

Ông ta, quyền cao chức trọng, trấn áp một thành phố.

Tuy nhiên, ông càng phải chú ý đến ảnh hưởng mà việc này đem lại.

Dư luận từ bên ngoài thực sự đáng sợ.

Quan trọng hơn, chuyện này có liên quan tới Cao Phong, ngay cả Kim Tuyết Mai cũng bị liên lụy.

Vì vậy, ông ấy không thể tùy ý ra mặt được, để tránh việc lộ ra bí mật mà Diệp Thiên Long muốn tạm thời che giấu.

“Tôi hiểu rồi, Trung tướng Long!” Trọng Lương Bình chậm rãi gật đầu.

Đoàn xe lại tiến về phía trước, hướng tới đích đến.

Thậm chí, Trương Chấn không dám thông báo cho Phạm An Quốc về chuyện bên này.

Đích thân Diệp Thiên Long ra tay nên ông ta không dám có bất cứ ý nghĩ gì khác.

Khu phía Bắc của Nội thành.

Bên trong một nhà kho bỏ hoang đổ nát xập xệ.

Hai tay Cao Phong bị khóa bằng còng tay rồi treo lên xà ngang.

Sau khi bị vài những người đó bắt được, anh bị đưa đến đây, bị dí súng vào người rồi trói vào xà ngang.

Gót chân không thể chạm được mặt đất nên trọng lượng của toàn bộ cơ thể đều đổ dồn và dựa vào các đầu ngón chân để chống đỡ.

Về phần kết nối của còng tay, nếu ngón chân của Cao Phong không thể chống đỡ cho cơ thể được nữa thì lúc đó còng tay phía trên sẽ siết chặt cổ tay Cao Phong.

Cho dù thế nào đi nữa thì Cao Phong cũng thể thoát khỏi sự đau đớn.

Lúc này, gần hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Trong hai tiếng này, Cao Phong không được uống một ngụm nước nào, anh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi