Chương 2261
“Vốn dĩ trước đây Khu kinh doanh Kiên Thành nằm trong tay nhà họ Diệp. Những chuyện này coi như là cậu đã thay nhà họ Diệp gánh vác sai lầm.”
“Trung tướng Long trước giờ làm người chính trực, đương nhiên sẽ không để cậu chịu khổ vô ích.” Trọng Dương Bình tùy tiện giải thích.
“Đơn giản vậy sao?” Cao Phong khẽ nhíu mày.
“Cậu thích tin hay không thì tùy.” Thái đội của Trọng Dương Bình với Cao Phong vẫn như cũ, không lạnh không nóng.
Mỗi lời nói, mỗi hành động của ông ta đều giống như muốn phân rõ quan hệ với Cao Phong, giống như Cao Phong chính là người mang theo dịch bệnh.
Lúc này cả người Cao Phong đều đau nhức, cũng lười nói nhiều với Trọng Dương Bình.
Trọng Dương Bình dìu Cao Phong lên xe, sau đó bảo tài xế đi xuống, tự mình lái xe đi.
“Bịch.”
Cao Phong ngồi vào ghế phụ lái, thở dài một hơi, cảm giác cả người đều đã thả lỏng không ít.
Anh vẫn luôn giơ cánh tay bị treo lên. Cảm giác đó không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Cả đời này Cao Phong cũng không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
“Bộ trưởng Chấn, chúng ta làm thế nào? Có cần thông báo với ông chủ nhà họ Phạm không?”
Sau khi đám người Trọng Dương Bình rời đi, một người thanh niên hỏi Trương Chấn.
“Thông báo? Đã là lúc nào rồi còn thông báo? Ngoan ngoãn ở đây đi.”
“Tình hình hiện giờ, ai dám nhúng tay vào thì người đó ngã ngựa.” Trương Chấn thở dài, chúc mừng bản thân còn chưa làm gì quá đáng.
“Rốt cuộc Cao Vũ này là có lai lịch thế nào lại khiến Trung tướng Long đích thân ra tay?” Người thanh niên này lại hỏi.
“Chuyện này mà cậu còn không nhìn ra sao? Trọng điểm không phải là ở trên người Cao Vũ, mà là nhà họ Diệp muốn ra tay với nhà họ Phạm.”
Trong lòng Trương Chấn suy đoán Cao Phong chỉ là mồi dẫn lửa. Còn nguyên nhân thật sự vẫn nhất định là vì nhà họ Diệp muốn đánh bại nhà họ Phạm.
Còn về nguyên nhân thì ông ta đến đoán cũng không dám đoán.
Còn nếu như không phải thì Trương Chấn thật sự không nghĩ ra vì sao nhân vật có thể gọi là đang đứng ở đỉnh cao như Diệp Thiên Long lại có quan hệ với Cao Phong.
Nghe thấy Trương Chấn nói như vậy, mọi người ai cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Nhà họ Diệp ở Nội thành và nhà họ Phạm đối đầu nhau, đây tuyệt đối là thần tiên đánh nhau.
Ai dám đưa tay ra thì chắc chắn sẽ rơi vào làm bia đỡ đạn.
Trên xe.
Trọng Dương Bình nghiêm túc lái xe, chẳng nói lời nào.
Cao Phong nghỉ ngơi một lát, cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng coi như là đã dịu bớt.
“Đưa tôi điếu thuốc.” Cao Phong nhìn Trọng Dương Bình nói.
“Vù.”
Còn chưa đợi Trọng Dương Bình lên tiếng, trước mặt Cao Phong đột nhiên đưa đến một điếu thuốc lá.
“Thử cái này?” Một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Ô, loại đặc biệt? Đồ tốt…”
Cao Phong còn chưa nói xong thì đột nhiên quay người nhìn về ghế sau.
Cho đến lúc này, anh mới phát hiện ghế sau vậy mà lại có người đang ngồi?
Đây là ai? Xe đã đi được mấy phút rồi mà ông ta chẳng nói tiếng nào, thậm chí đến tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng đến khó phát hiện.
Hai ngôi sao vàng cấp tướng, hai ngôi sao vàng cấp tướng…
Cả người Cao Phong đã hoàn toàn đơ ra, trong đầu cũng vang lên tiếng ong ong.
Đây chắc chắn là nhân vật lớn có địa vị cao nhất mà cả đời này anh có thể gặp được.
Sau này, nếu như Cao Phong nói anh từng ngồi chung xe với nhân vật lớn có hai ngôi sao vàng cấp tướng trên vai, đám người Long Tuấn Hạo chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng, lúc này hiện thực đang xảy ra trước mắt khiến Cao Phong rơi vào vòng luẩn quẩn mơ hồ.
“Sao vậy?” Diệp Thiên Long lạnh lùng nói.
Trong lòng ông ta lúc này cũng vô cùng bất lực và phức tạp.
Bất kể thế nào, ông ta cũng không tưởng tượng nổi bản thân sẽ gặp mặt người con rể duy nhất của ông ta ở trường hợp thế này.