Chương 2266
Giờ phút này, ông ta căn bản là không có thời gian đi chú ý tới hình tượng gì gì đó cả, ông ta bây giờ, chỉ muốn cười mà thôi.
“Ha ha ha! Ha ha ha! Dương Bình ông có nghe thấy hay không? Ông có nghe thấy hay không?” Diệp Thiên Long vừa cười như điên vừa dùng sức vỗ lên ghế của ô tô.
“Trung tướng Long, Dương Bình nghe thấy.” Trọng Dương Bình thành thật trả lời, bên cạnh đó cũng lo lắng mà nhìn vào kính hậu.
Trung tướng Long này, không phải đã điên rồi chứ?
Nhiều năm như vậy, từ lúc nào mà ông ấy đã làm ra cái loại chuyện tổn hại đến hình tượng như này thế?
Cho dù có cười thì cũng chỉ là cười mỉm, chưa bao giờ cười “Ha ha” như bây giờ cả.
“Ông có nghe được mà đúng không? Ông chắc chắn là nghe được!”
“Ha ha, Thủ đô đều nói Diệp Thiên Long tôi dưới gối không có con nối dõi, bây giờ thì sao chứ, bây giờ tôi sắp làm ông nội rồi! Ông đây sắp làm ông nội rồi, ha ha!”
Diệp Thiên Long cười thoải mái, cười sảng khoái, cười đến khóe mắt cũng có chút ấm ướt.
“Trung tướng Long, dựa theo vai vế, hẳn phải là ông ngoại…” Trọng Dương Bình cẩn thận nhắc nhở.
“Đúng đúng! Ông ngoại, phải là ông ngoại!” Diệp Thiên Long vội vàng gật đầu, kích động nói năng lộn xộn, trong lòng càng vui sướng hơn.
Chuyện này với ông ta mà nói, thật sự là làm cho ông ta vô cùng xúc động, căn bản là không thể duy trì sự chín chắn của ngày xưa được!
Đã đến cái tuổi này rồi, người sống không phải là con cháu sao?
Ngày trước Diệp Thiên Long không hề có con cháu, cuộc sống giống như là cái xác không hồn vậy.
Thậm chí ông ta cũng không biết, bản thân mình vì cái gì mà sống nữa.
Nếu không phải do trong lòng vướng bận vợ và con gái, sợ là ông ta đã không sống nổi từ lâu rồi.
Mà bây giờ, chẳng những ông ta tìm thấy con gái thất lạc hơn hai mươi năm của mình, còn lập tức sắp được lên chức ông ngoại rồi, loại tâm trạng này, ai có thể hiểu được chứ?
Trên thế giới này căn bản là không có đồng cảm, nhưng Diệp Thiên Long bây giờ, chỉ hận không thể để cho toàn bộ người trên thế giới biết được sự xúc động trong lòng của ông ta.
“Thế nhưng mà Trung tướng Long, ông làm ông ngoại, tại sao lại muốn đuổi Cao Phong xuống xe chứ? Đến lúc đó nếu như cháu ngoại của ông biết, ông vứt cha của nó xuống như thế, còn không phải sẽ đi giựt râu của ông à?” Trọng Dương Bình cũng thả lỏng không ít, không nhịn được mà trêu ghẹo.
“Nói lời vô nghĩa!” Diệp Thiên Long ngạo nghễ trả lời: “Cậu ta mà không xuống xe thì làm sao tôi có thể cười to chứ? Ít nhiều gì tôi cũng muốn chú ý chút hình tượng nha.”
“Vâng vâng vâng, ông nói cái gì cũng đúng cả.” Trọng Dương Bình lau trán.
Cao Phong này vậy mà lại gặp tai bay vạ gió, quả nhiên là nói nhiều sẽ xảy ra sơ suất!
Nói chuyện Kim Tuyết Mai mang thai ra, làm cho Diệp Thiên Long kích động, trực tiếp đánh mất khả năng tự suy xét ngay tại chỗ, sau đó cũng quên hết tất cả mọi chuyện.
“Chẳng qua là ông nói, sau này cháu ngoại của tôi muốn giựt râu tôi? Chẳng lẽ nhóc con nào cũng thích làm như vậy hả?” Diệp Thiên Long vuốt cái cằm trơn láng của mình, còn rất nghiêm túc mà hỏi lại.
“Hẳn là đúng như vậy…” Trọng Dương Bình trả lời.
Diệp Thiên Long gật đầu một cách rất nghiêm túc, còn muốn nghiêm túc hơn so với lúc lập ra kế hoạch chiến đấu, ông ta nói tiếp: “Vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cạo râu nữa. Giữ lại sau này cho cháu ngoại của tôi giựt chơi, ha ha ha!”
Trọng Dương Bình lập tức ngu người.
Diệp Thiên Long đối với chuyện này, nghiêm túc làm cho người khác thấy buồn cười, mà chút nghiêm túc như vậy lại trông rất dễ thương.
Rất khó có thể tưởng tượng ra được, người nói năng thận trọng, tác phong nghiêm cẩn như thế, lại còn một mặt dễ thương thế này.
“Trung tướng Long, ông kim chế chút đi, ông kiềm chế lại tí, trên người vẫn còn đang mặc đồ chiến đấu đấy…” Trọng Dương Bình nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Đầu tiên, Diệp Thiên Long sửng sốt, sau đó ông ta trực tiếp cởi áo khoác của mình xuống, rồi lại tiếp tục cất tiếng cười to.
Không hề kiêng dè, không thèm quan tâm đến hình tượng, cười giống như một đứa trẻ.
Trọng Dương Bình vừa lái xe vừa than nhẹ, nhưng không hề có chút chế nhạo nào.
Đã bao nhiêu năm rồi? Có rất nhiều năm, Diệp Thiên Long không hề có sự vui vẻ chân chính.
Có lẽ ông ta không thể đồng cảm với Diệp Thiên Long, nhưng ông ta lại có thể lý giải được tâm trạng của Diệp Thiên Long vào giờ khắc này.
“Dương Bình, ông nói xem, cậu ta giúp tôi bảo vệ con gái, dù cho có đối mặt với quyền thế ngập trời của nhà họ Diệp, cũng không mảy may xúc động và do dự.”