Chương 2272
Vừa nói, động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại, tiếp tục cởi nút áo của Cao Phong.
Mặc dù động tác không lưu loát nhưng xem ra khá là nghiêm túc.
Cao Phong hơi sửng sốt, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Phạm Thanh Nhiên của chạm cơ thể mình. Một cảm giác khác thường bỗng nhiên truyền tới.
Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng kia cực kì linh hoạt, giống như là trứng gà nấu chín vậy.
Hôm nay, Phạm Thanh Nhiên mặc một chiếc áo khoác dài, đi một đôi tất da chân và kết hợp với đôi boots dài mày đen.
Ít đi một chút lạnh lùng, lại nhiều thêm một chút cảm giác thành thục.
Gương mặt xinh xắn, da thịt trắng nõn không tì vế. Nhìn giống như một viên ngọc trắng nõn, trơn bóng vậy.
Lúc này, ánh đèn trong phòng của khách sạn hơi mờ mờ. Hai người ở yên cùng một chỗ, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.
Hơn nữa lúc này, Phạm Thanh Nhiên rất gần Cao Phong, cho nên, mùi hương thoang thoảng trên cổ người kia cũng truyền đến mũi Cao Phong.
Mùi hương giống như là nước hoa, nhưng lại ít có cảm giác giống nước hoa mà ngược lại, lại có cảm giác cực kỳ tự nhiên, không nồng không nhạt, rất vừa phải.
Tim Cao Phong đập nhanh.
Dù sao thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Yết hầu Cao Phong chuyển động lên xuống, chật vật thu hồi lại ánh mắt, hỏi: “Lau thuốc xong rồi đi luôn đúng không?”
“Ừ.” Mí mắt Phạm Thanh Nhiên rủ xuống, đôi hàng lông mi dài khẽ run run.
Cao Phong cắn răng, đẩy bàn tay của Phạm Thanh Nhiên ra rồi tự mình chủ động vén áo lên, sau đó trực tiếp nằm lên trên ghế sa lon.
Toàn bộ tấm lưng trần cũng lộ ra trong không khí.
Không chỉ thế, Cao Phong còn cầm một chiếc gối đặt ở phía dưới, không thèm nghĩ gì đến những chuyện hỗn loạn kia nữa cả.
Nhưng dường như Phạm Thanh Nhiên bỗng ngẩn ngơ. Cao Phong đã nằm trên ghế salon rồi nhưng cô ta cũng không bắt đầu bôi thuốc.
“Sao thế?”
Cao Phong nghi ngờ quay đầu lại, nhìn về phía Phạm Thanh Nhiên.
“A… Không sao… Tôi đang mở thuốc ra.”
Phạm Thanh Nhiên liền vội vàng giải thích một câu, sau đó liền bắt đầu luống cuống tay chân, cầm bông gạc lên.
Cho dù cô che giấu rất tốt nhưng Cao Phong vẫn nhìn thấy rõ gương mặt phiến hồng của Phạm Thanh Nhiên, phảng phất nét xấu hổ.
Chẳng lẽ, đây là lần đầu tiên Phạm Thanh Nhiên nhìn thấy cơ thể đàn ông sao?
Từ sau khi xem qua video của Phạm Thanh Nhiên ở bên trong vũ trường, Cao Phong vẫn luôn cho rằng, Phạm Thanh Nhiên là loại con gái có tính cách rất phóng khoáng.
“Xì.”
Vừa mới nghĩ tới đây, phía sau lưng lập tức truyền đến một trận đau đớn như bị kim châm.
Đó là cảm giác đau đớn khi thuốc sát trùng chạm phải miệng vết thương.
“Tôi… Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút…” Phạm Thanh Nhiên cúi đầu, yên lặng lẩm bẩm một câu.
“Nhanh lên một chút đi, lát nữa tôi còn phải nghỉ ngơi.” Cao Phong thúc giục.
Phạm Thanh Nhiên không hề trả lời, dùng thuốc sát khuẩn lau toàn bộ những vùng da trầy xước trên lưng. Lúc này mới cầm thuốc lên, bôi lên những vùng da bị tụ máu của Cao Phong.
Thuốc nước chầm chậm tan ra trên da anh, một cảm giác lạnh lẽo như băng ập tới, rồi nhanh chóng sinh ra hiệu quả giảm đau.
Phạm Thanh Nhiên lại đưa bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng xoa bóp trên đó, để đẩy nhanh quá trình thuốc nước hấp thụ vào vết thương.
Trong lòng Cao Phong thầm nghĩ, loại cảm giác này thật là thoải mái.
Khó trách lúc Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch ở Thành phố Hà Nội lại thường xuyên chạy đi Massage. Đây đúng là một loại cảm giác hưởng thụ mà.
Đặc biệt là bàn tay nhỏ bé của cô gái, mềm mại bóng loáng như là không xương vậy. Lúc nhẹ nhàng xoa bóp tạo ra một cảm giác vô cùng thoải mái.
Quan trọng hơn chính là, Phạm Thanh Nhiên lại là cô chiêu của nhà họ Phạm ở Thủ đô.
Địa vị cao quý, gia tài triệu đô, ngày thường có biết bao nhiêu anh chàng giàu có theo đuổi chỉ để có thể tạo một mối liên kết lớn mạnh.