RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2287

Người có địa vị thực, ngay cả tư thế ăn uống cũng vô cùng tao nhã.

Mặc dù Vương Ngọc Hoa chưa bao giờ nhìn điều đó trong thực tế, nhưng bà ta đã nhìn thấy nó trên ti vi.

“Đúng rồi Ngọc Tâm, con và ông chủ ở khu thương mại Kiên Thành thế nào rồi?” Vương Ngọc Hoa cố ý hỏi.

Trần Ngọc Tâm sửng sốt, liếc nhìn Cao Phong đang đắm chìm trong bữa ăn, nhẹ giọng nói: “Chúng con, không có chuyện gì…”

Cô ấy nhất định sẽ không nói rằng Cao Phong chính là ông chủ của khu thương mại Kiên Thành, để không gây rắc rối không cần thiết cho Cao Phong.

Trần Ngọc Tâm biết cư dân của khu nhà này có tính cách như thế nào.

Nếu như thân phận của Cao Phong thật sự bị bại lộ, e rằng những người đó lập tức vây ở đây, để cho Cao Phong giúp bọn họ phá bỏ và di dời đi nơi khác.

“Cái gì không có gì chứ, con phải nắm lấy cơ hội!”

“Cậu ấy đối với con nhất định là có hứng thú, bằng không tại sao lại cho tiền con mở cửa hàng?”

“Đi theo cậu ấy rồi thì con còn thi nghiên cứu sinh cái gì nữa chứ? Cả đời không có gì phải lo lắng.”

Vương Ngọc Hoa dùng đũa gõ lên bàn, hận không thể mài sắt thành thép.

Bà ta vẫn luôn chờ đợi Trần Ngọc Tâm có mối quan hệ thân thiết hơn với ông chủ của khu thương mại Kiên Thành.

Kết quả là Trần Ngọc Tâm mang về một người thất nghiệp về nhà, điều này thực sự khiến Vương Ngọc Hoa vô cùng bất bình.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Trần Ngọc Tâm liếc Cao Phong vẻ mặt xin lỗi, sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm.

“Không phải mẹ nói chứ, hôn nhân là chuyện cả đời. Ở xã hội này, không có tiền thì một bước cũng khó đi!”

“Giống như các người vừa tới đây bằng taxi phải không? Nếu các người cho người ta bớt một đồng thử xem người ta có thả con đi không?”

“Cho nên mới nói phải lựa chọn kỹ càng, đừng giống như mẹ gả cho bố của con, kết quả thì sao? Tiền phá dỡ cũng không có một đồng, mỗi ngày đều sống khổ cực đây này.”

Vương Ngọc Hoa càng nói càng tức giận, thậm chí ăn không nổi.

“Mẹ, con và Cao Phong…” Trần Ngọc Tâm muốn giải thích, nhưng nửa chừng lại không thể nói tiếp nữa.

Mà Cao Phong cũng không thèm nhìn lên, chuẩn bị nhanh chóng ăn xong rồi rời khỏi đây.

Trần Ngọc Tâm muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với anh, bây giờ coi như anh đã nhận được ân tình này của cô ấy.

Bao nhiêu đây là đủ rồi.

“Dì Hoa, dì Hoa có ở nhà không?”

Đột nhiên, một tiếng hét từ bên ngoài truyền đến.

“Ồ, Trần Tùng Sơn đến rồi đúng không?” Vương Ngọc Hoa lập tức đứng lên, nụ cười trên mặt cũng nở rộ.

Sau đó, Vương Ngọc Hoa trực tiếp ra ngoài chào hỏi.

“Cao Phong, Trần Tùng Sơn là con của bác hai của tôi. Tôi nghe nói rằng khu đất của họ vừa bị phá bỏ và họ đã lấy rất nhiều tiền.” Trần Ngọc Tâm lập tức giải thích với Cao Phong.

“À!”

Cao Phong nhẹ gật đầu, vẫn yên lặng ăn cơm.

Những món ăn mà Trần Ngọc Tâm làm quả thực vô cùng ngon, khiến anh không muốn đặt đũa xuống.

Còn Trần Tùng Sơn cái gì đó, nó không liên quan đến anh.

“Ôi, Ngọc Tâm, thím hai của con cũng ở đây, thật là khách quý mà!”

Ngoài cửa có tiếng động lớn, Trần Ngọc Tâm cũng đứng dậy.

Ngay sau đó, Vương Ngọc Hoa bước vào cùng hai người họ.

Một chàng trai trẻ mặc quần áo Armani, đeo đồng hồ Patek Philippe hơn 1 tỷ đồng, trông như một doanh nhân thành đạt.

Một người phụ nữ trung niên khác trạc tuổi Vương Ngọc Hoa cũng đeo ba chiếc vòng vàng rực rỡ.

Bọn họ mang đến cho mọi người một bầu không khí sặc mùi tiền, mang theo hơi thở của nhà giàu mới nổi.

Nhưng trên mặt của Vương Ngọc Hoa lại mang theo vẻ hâm mộ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng trên tay người phụ nữ trung niên.

“Thím hai, anh họ.” Trần Ngọc Tâm vội vàng chào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi